"Cô Nguyên, sao sáng nay cô xin nghỉ thế?"

Nguyên Ngải vừa tiến vào phòng học đã bị cô Ngũ kéo tay bắt chuyện, cô Ngũ đã về lại thành cô đồng nghiệp nũng nịu mọi khi, tầm nhìn của Nguyên Ngải rốt cuộc cũng trở lại bình thường.

Hôm qua mãi không tháo được kính là vì xung quanh cô luôn có yêu quái.

Sau khi tạm biệt hai người bên tổ chức chống yêu quái, Nguyên Ngải tìm một chỗ vắng bóng yêu quái để gỡ kính ra.

Cũng không phải cô không muốn nhìn nguyên hình của mọi người, nhưng thật sự quá bất tiện.

Cô chỉ là một nhân loại bình thường, sẽ phạm phải sai lầm của một nhân loại bình thường.

Chẳng hạn như, dù biết những người này là đồng nghiệp, là học sinh của mình.

Nhưng khi nhìn thấy bộ lông mướt mượt kia, hay đôi tai khẽ run run, hay đôi chân ngắn ngủn lắc lư trên ghế, cả chú sói trắng mỗi lần tức giận sẽ chạy quanh khắp trường, cả bộ đuôi dài thướt tha của chủ nhiệm Khổng.

Cô sẽ không thể rời mắt.

Hôm qua thậm chí cô đã phạm chính cái sai lầm tầm thường của nhân loại, cô không kiềm chế được mà nắn "măng cụt" mềm mại của gấu trúc.

"Cô Nguyên, sao cô nhìn tôi thế?" Thầy Hùng không hiểu.

Nguyên Ngải nhìn thoáng qua đôi chân dài của anh đẹp trai nọ, cô thầm nghĩ, chỉ là đột nhiên thấy nhớ hình ảnh này thôi.

"Không có gì, sáng nay không đến trường, có hơi nhớ mọi người một chút." Lúc nói chuyện, Nguyên Ngải nhìn sang chỗ thầy Phó.

Phó Trăn cũng vừa lúc nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau trong một khắc, sau đó anh quay đầu lại như chưa có gì.

Thấy vậy, chủ nhiệm Khổng nghĩ thầm, đúng là bệnh chung của động vật họ mèo, hôm qua còn băn khoăn không biết sao cô ấy không nhìn mình, hôm nay người ta nhìn thì làm bộ không quan tâm.

Chủ nhiệm Khổng cũng không về lại phòng của mình mà tiếp tục nói: "Thời gian này chủ nhiệm khối 12 tập trung hỗ trợ học sinh của mình hoàn thành bài kiểm tra thể chất nhé, phấn đấu đạt tất cả tiêu chí."

Nói xong, chủ nhiệm Khổng nhìn Nguyên Ngải: "Cô Nguyên mới tới nên nhiệm vụ này giao cho giáo viên thể dục lớp cô phụ trách nhé."

Nguyên Ngải nói: "Trước kia tôi cũng làm chủ nhiệm lớp 12 rồi, cũng xem như hiểu hết mấy việc này, cứ để tôi phụ trách là được."

Lúc mời giáo viên nhân loại tới dạy, chủ nhiệm Khổng chưa bao giờ lường trước được cảnh tượng này nên có hơi do dự.

Chủ nhiệm Khổng nhìn thầy Phó hiệu trưởng, ý bảo bạn gái của cậu, tự cậu ra giải thích đi.

Phó Trăn chỉ nhìn không đáp, giống như đang nói, "tin nhắn gửi không thành công".

Chủ nhiệm Khổng không còn cách nào, chỉ có thể chạy đến lớp a2, đập bàn nhấn mạnh: "Bài kiểm tra thể chất lần tới cực kỳ quan trọng, cô Nguyên sẽ phụ trách hỗ trợ các em. Hi vọng các bạn học cá biệt, thầy sẽ không gọi tên phê bình, nhưng tự các em phải biết nghĩ cho tương lai của chính mình."

Chủ nhiệm Khổng nhìn xuống bàn cuối: "Nghe rõ chưa, Đàm Việt!"

"Đàm Việt, em ra đây một chút." Sau tiết học, Nguyên Ngải gọi cậu nhóc lại.

Thời điểm Đàm Việt đi ra ngoài, tất cả bạn bè trong lớp đều ngó ra cửa sổ xem cô Nguyên nói gì với cậu.

Sân thể dục bây giờ đã thay đổi thật nhiều, một hàng sung lá nhỏ tươi tốt ngay cả trong tiết trời đông lạnh giá.

Giữa hương lạp mai nồng nàn trong lớp học, các bạn nhỏ lâu rồi mới thấy lại hình ảnh chủ nhiệm lớp gọi riêng Đàm Việt ra nói chuyện.

Bởi vì đã lâu lắm rồi Đàm Việt chẳng đánh nhau với ai.

Chỉ qua một lúc, cậu nhóc đã quay lại.

"Cô Nguyên nói gì thế? Liên quan đến chuyện kiểm tra thế chất sao?"

Đàm Việt gật đầu, vẻ mặt có hơi phức tạp.

Các lớp khác bắt tay luyện tập bài kiểm tra rất nhanh, dưới sân thể dục đông ắp cô cậu học sinh, bên cạnh là chủ nhiệm lớp cầm loa kêu to: "Chậm lại! Chậm lại, bạn đằng trước, thầy đang nói em đó! Em nhìn xung quanh xem có thấy ai không? Em không thấy em vượt lên trước rồi hay sao? Chạy nhanh như vậy làm gì?"

Nếu Nguyên Ngải đi ngang sân thể dục lúc này, cô sẽ nghe thấy chủ nhiệm kia còn nói thêm một câu: "Thầy đang chế giễu các em đó, nghe có hiểu không?"

Giống như đang chê bai bọn nhóc chạy quá chậm.

Lớp a2 mãi vẫn chưa luyện tập cho bài kiểm tra thể chất, vài bạn học đã bắt đầu sốt ruột.

Những loài vật như sư tử, linh dương Tây Tạng, thỏ, hay sói, vụt chạy là thiên phú trong xương cốt bọn họ. Một khi đôi chân bắt đầu chạy, bản năng sẽ thôi thúc bọn họ chạy hết tốc lực, không phải nói cố gắng khống chế là khống chế được.

Mà họ nhà chim càng đau đầu hơn, bởi vì bản năng bay lượn, cánh của bọn họ phát triển linh hoạt như tay chân, lúc chạy cánh lắc lư khó kiểm soát, hơn nữa nhìn còn rất buồn cười.

"Cô Nguyên nói khi nào mới tập luyện vậy?" Mọi người đều muốn nhanh chóng hoàn thành chuyện này.

Nhưng đến bảy giờ tối ngày thứ ba, khi ngoài trời đã tối đen như mực, bọn họ mới nghe thấy tiếng cô Nguyên vang vọng qua loa: "Toàn thể học sinh lớp a2 đến sân thể dục kiểm tra thể chất."

Bọn nhóc vội vàng chạy ùa ra --

Chỉ thấy dưới ánh trăng, một chiếc đèn bàn bày giữa sân thể dục, bên cạnh là một người ăn mặc rất kỳ quái.

Đối phương mặc một bộ đồ bảo hộ bằng plastic, từ đầu tới chân kín mít, nghe giọng nói mới biết là cô giáo Nguyên của bọn họ --

"Nơi này là điểm xuất phát, tổng sân thể dục dài 1500m, cô ở đây bấm giờ, các em muốn chạy thế nào cứ chạy đi."

"Hả?" Bạn học sư tử xưa nay trầm mặc ngẩng đầu lên: "Nhưng mà..."

"Cứ chạy hết tốc lực nhé, cũng không tính điểm, cô chỉ muốn biết các em có thể chạy nhanh đến mức nào."

Nhưng nếu cô giáo chỉ muốn biết bọn họ chạy nhanh đến đâu, sao lại ăn mặc thế này? "Sẵn sàng!" Nguyên Ngải cầm cờ chỉ huy: "Nhớ kỹ, cứ chạy hết sức mình, đừng bao giờ cảm thấy hổ thẹn vì mình chạy nhanh!"

Tiếng còi thổi lên, trong bóng đêm, Đàm Việt dẫn đầu biến thành chú sói trắng, thoăn thoắt vụt đi.

Hình ảnh kia như mũi kiếm xé toạc màn đêm, bọn trẻ còn lại đều sửng sốt một lát, rồi dần dần, cáo Tây Tạng, sư tử đều hóa hình dang rộng bốn chân hướng về phía trước.

Trên đỉnh trời đen ngòm, cánh đại bàng vàng sải rộng, lao tới phía trước.

Mà phía dưới, sơn tước, vàng anh, đại bàng đầu trọc dần xuất hiện, không một cánh chim nào không khát khao được bay lượn --

Trên mặt đất, dù là sói, sư tử hay linh dương, tất cả đều tháo chạy như điên, như thể đó là số mệnh của bọn họ, chỉ khi được chạy, bọn họ mới cảm thấy chính mình tồn tại!

Lời tác giả:

Nhiếp Bá Thiên phát hiện có người hỏi làm sao y lừa được cặp kính chiếu yêu kia --

"Bạn gì ơi, bạn chưa thấy mấy gã đực rựa giả làm mỹ nữ trên mạng bao giờ à, không lộ mặt còn lừa được mấy trăm triệu kìa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện