Ngôi trường mới rất lớn.
Lớn hơn cả Nhất Trung.
Nguyên Ngải, thầy Hùng cùng thầy Phó đến xem trường mới, chủ nhiệm Khổng chưa được duyệt phép nên tạm thời chưa thể ra ngoài.
Vì đang trong giai đoạn đấu giá mặt bằng nên nơi này vắng tanh không bóng người.
Thầy Hùng hân hoan chạy khắp nơi, há há há tạm biệt sân thể dục bùn đất, sau này không sợ ngã dơ nữa.
Cha thầy từng nói, trường cấp 3 gì mà trông như trường làng tiểu học, trên sân thể dục còn có bùn.
Ngôi trường mới thật tốt, lối đi trải toàn bộ bằng nhựa đường, sạch sẽ bằng phẳng.
Nguyên Ngải đi đằng sau, vai kề vai với thầy Phó, người nào đó đi cạnh cô có nét kiêu hãnh nho nhỏ trên khuôn mặt.
Là cái kiêu hãnh khi dẫn người mình thích đi xem thành tựu của mình.
Trái tim Nguyên Ngải chợt lâng lâng khó diễn tả.
Cô đã từng cho rằng, với một sinh vật sống đơn độc như anh, dù là vạn vật sinh trưởng hay thế giới luân hồi, đều không thể khiến anh bận tâm đến.
Nhưng cô không ngờ, có một ngày anh sẽ dừng đôi chân để nhìn cô, để nghĩ xem cô cần điều gì rồi nỗ lực cho cô có được điều ấy.
Ánh mắt của thầy Phó chưa từng rời khỏi cô Nguyên, cô đang ngắm nhìn cây cối xung quanh, ngôi trường này hẳn là nơi có nhiều tuyết tùng nhất thành phố Phù Dung, đến mùa đông vẫn xanh mát như vậy.
Trong đáy mắt cô, anh nhìn thấy hàng cây buồn tẻ trở nên sinh động hơn bao giờ hết.
Trên bầu trời có đám mây thật dài, phủ bóng lên ngôi trường, tạo nên một bức tranh khung cảnh tuyệt đẹp.
"Thích chứ?" Phó Trăn không nhịn được mà hỏi.
"Siêu thích luôn!!!" Thầy Hùng chạy tới hô to: "Tôi thích ngôi trường này lắm lắm! Hiệu trưởng ơi chúng ta mau dọn qua đây đi!"
Phó Trăn nhìn chú gấu trúc đang hào hứng nhảy nhót, chỉ thấy đầu đau đau. Hôm nay anh vốn chỉ định dẫn nhân loại của mình đi xem trường mới, ai mà biết con gấu trúc từ đâu chui ra chen vào đi ké.
"Sau này thầy Phó thật sự là hiệu trưởng rồi. " Thừa lúc có cô Nguyên ở đây, lão hổ sẽ không đánh mình, thầy Hùng mạnh dạn nói: "Thầy Phó, nếu thầy có rảnh đến sở thú chơi, tôi sẽ cho thầy một tấm thẻ VIP."
"Giám đốc là cha tôi mà, nên tôi cũng có quyền mở thẻ VIP!"
Nguyên Ngải cảm giác được chàng hổ bên cạnh cô đã bắt đầu bực mình.
"Phải rồi, cuối tuần cô Nguyên sẽ đến sở thú của bọn tôi để làm thêm, thầy Phó có hứng thú thì có thể cầm thẻ VIP đi xem cô Nguyên lao động."
Nghe vậy, Phó Trăn vỗ vỗ vai gấu trúc: "Ừ, tôi muốn thẻ VIP."
Nguyên Ngải có chút buồn cười, người khác đến sở thú để xem thú, chàng hổ lại đến sở thú xem người.
"Ok luôn!" Thầy Hùng đắc ý kiêu ngạo, dù gì thầy cũng là người thừa kế vườn thú mà, tính cả cái vườn thú luôn thì thầy có thua ai đâu, ngoại trừ cha thầy, nguyên giám đốc, rồi phó giám đốc, rồi trưởng phòng an ninh, rồi cả...
Tóm lại thì thầy cũng xem như một nhân vật đáng kính trong sở thú.
Nguyên Ngải cùng thầy Phó đi xem mấy tòa day học, căn-tin, khu ký túc xá cho học sinh, vừa đi vừa chụp ảnh lại. Mấy giáo viên khác cũng rất hào hứng nhưng không thể tới xem trực tiếp được.
Thời điểm đi tới thư viện, phía trước thư viện có một hồ nước lớn, lá sen trong hồ đã úa vàng, nhưng nhìn số lượng sen trong hồ, có thể đoán được mùa hè năm sau, nơi này sẽ trở thành một hồ sen bát ngát.
Thấy Nguyên Ngải đang ngắm nhìn hồ, Phó Trăn nói: "Chỗ này có thể trở thành một thế giới hải dương nhỏ."
Nguyên Ngải chậm chạp quay đầu lại, hai mắt tròn xoe như đang nói "còn có thể như vậy".
"Không gian ở đây tương đối lớn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ làm được."
Nguyên Ngải nghĩ thầm, ngày thường chẳng mấy khi Phó Trăn bận tâm chuyện trường học, nhưng một khi bắt tay vào, anh làm rất chỉn chu đấy chứ.
Bởi vì nơi này từng là cơ sở của trường đại học, cách bày trí xây dựng rất phù hợp.
Nguyên Ngải cùng Phó Trăn đi dạo hết cả trường rồi mới quay lại tìm thầy Hùng.
Thầy Hùng đang đứng ở khu vực văn phòng của giáo viên, bộ dạng sung sướng thấy rõ.
Thầy Hùng vui tới nỗi tưởng đâu đây đã là trường của bọn họ luôn rồi, thầy ôm chiếc bàn dài trong văn phòng, không ngừng hỏi: "Khi nào chúng ta mới dọn lại đây vậy?"
Văn phòng ở đây được sắp xếp theo kiểu phòng họp, chiếc bàn gỗ lớn có đủ chỗ cho 20 người ngồi.
Thật thích hợp với người như thầy Hùng.
Nguyên Ngải nói: "Cũng phải một thời gian nữa, chúng ta chưa bán được hai ngôi trường cấp III đi, chưa gom đủ tiền."
"Không thành vấn đề, để tôi nói với cha tôi tìm người giúp đỡ chúng ta dọn lại đây trước, chuyện tài chính lại tính sau." Thầy Hùng thích ngôi trường này quá đi mất.
Thầy có thể phóng xe máy điện thỏa thích ở đây, trường cũ của bọn họ quá nhỏ.
Vừa so sánh lên liền thấy trường cũ thật sự nhỏ xíu.
Nguyên Ngải nói như một bậc trưởng bối: "Còn phải suy xét đến mấy nhóc cá bên trường Thành Bắc nữa, mấy đứa nó vốn sợ nhân loại mà." Đám cá mập trắng có thể không sợ, nhưng những học sinh còn lại có lẽ cần chút thời gian để làm quen.
Thầy Hùng lập tức tụt mood, mới được chiêm ngưỡng ngôi trường xịn sò được một chút đã phải quay lại trường cũ tồi tàn.
Nguyên Ngải thì không thấy chênh lệch gì nhiều, nhưng lúc quay lại trường Thành Nam, cô mới vỡ lẽ hóa ra trường mình thật sự bé như vậy.
"Thế nào rồi? Thế nào rồi? Trường mới trông ra sao?" Cô Ngũ, thầy Nhiếp cùng các thầy cô khác đều phấn khích như trẻ con ngóng quà tết.
"Trường mới lớn lắm." Nguyên Ngải cho bọn họ xem mấy tấm ảnh mình chụp.
Khắp văn phòng vang lên tiếng hoan hô.
Lúc này Nguyên Ngải mới chợt nhận ra đa số các thầy cô ở đây đều là trẻ cô nhi viện, rồi lại lớn lên ở trường dành riêng cho yêu quái, phỏng chừng bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy ngôi trường nào lớn như vậy.
"Chúng ta sẽ dọn đến ngôi trường này thật sao?" Cô Ngũ kích động ôm lấy cánh tay Nguyên Ngải.
Vốn dĩ Nguyên Ngải cảm thấy chuyện chuyển trường không cần phải gấp, chờ sắp xếp ổn thỏa rồi hẵng tính.
Nhưng giờ đây nhìn vẻ mặt trông mong của mọi người, cô nhìn thoáng qua Phó Trăn, vừa lúc anh cũng đang nhìn cô.
Để xem tình hình bên Thành Bắc thế nào đã.
"Ý định của hiệu trưởng Phó là dọn sang ngôi trường này, tới lúc đó sẽ có khu bơi lội riêng cho các em."
Giáo viên Thành Bắc đang bật máy chiếu cho đám học trò xem hình ảnh ngôi trường mới.
Đám cá xem đến ngây người.
Bởi vì ngôi trường mới sẽ có một thế giới hải dương dành riêng cho bọn họ.
Chỉ riêng điểm này cũng đủ để hấp dẫn nhóm cá.
Giáo viên thầm nghĩ, bây giờ tụi nhóc vui vẻ chấp nhận trường mới vậy thôi, chốc nữa mà nghe có giáo viên nhân loại, thể nào tụi nó cũng bỏ chạy tán loạn.
"Cô ơi, khi nào chúng ta dọn đi ạ?" Có bạn học hải cẩu hỏi.
"Có một vấn đề, rất rất nhỏ thôi." Cô giáo nói: "Trường chúng ta sẽ sáp nhập với trường Thành Nam, tới lúc đó đội ngũ giáo viên sẽ được tổ chức lại."
Cô giáo vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho giáo viên đứng bên ngoài đóng cửa lại, đừng để bọn học trò bỏ chạy.
Giáo viên bên ngoài ngầm hiểu mà nhanh tay đóng cửa.
Lúc này, cô giáo trên bục mới nói tiếp: "Cho nên tới lúc đó giáo viên nhân loại có khả năng sẽ là giáo viên của các em. Mà không phải là giáo viên của các em thì vẫn có tỷ lệ các em gặp phải cô ấy trong trường."
Nói xong lời này, cô giáo đợi cảnh đám học sinh hoảng sợ chạy tán loạn.
Nhưng ngoài dự đoán, bọn học trò vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, không hề có ý định trốn chạy.
Đứa nhỏ duy nhất có động tĩnh là cá voi sát thủ, cá voi sát thủ sửng sốt một lát, sau đó vui vẻ nhảy cẫng lên.
Cậu biết mình không phải là người số khổ mà, hóa ra những xui xẻo trước kia là để chờ đợi cho khoảnh khắc này.
Cùng lúc, cá mập trắng cùng cá nhà táng váng hết cả đầu.
Lúc trước bọn họ đã thề son thề sắt rằng không bao giờ quay lại trường Thành Nam, không bao giờ phải nhìn thấy nhân loại nữa.
Giờ thì hay rồi, đúng là không bao giờ về trường Thành Nam nữa, bởi vì hai trường sẽ gộp lại làm một!
"Khoan đã!" Cá mập trắng vội vàng nói: "Trường của chúng ta đâu có tệ, tại sao phải dọn đi?"
Lúc nói những lời này, ánh mắt cậu trai trẻ vẫn không ngừng nhìn ngắm thế giới hải dương được máy chiếu phát lên, nơi đó có cả san hô, có bầy cá nhỏ bơi lượn vòng quanh...
"Cá mập trắng, chúng ta chuyển nhà đi thôi, dù sao cô giáo nhân loại cũng sợ chúng ta mà, các yêu quái lục địa còn công nhận chúng ta là bá chủ đại dương nữa." Cá voi sát thủ nói.
Cá mập trắng: "..." Sao cứ có cảm giác đang bị đâm chọt thế nhỉ.
"Cá voi sát thủ, không phải cậu sợ cô giáo nhân loại lắm à? Nếu chuyển sang trường mới, chúng ta phải ở chung trường với cô ấy đó." Cá mập trắng nhắc nhở.
Cá voi cọp nhàn nhạt đáp: "Không sao, có các bá chủ đại dương ở đây, tôi không sợ nhân loại nữa."
"Huống hồ, chúng ta cũng không thể trốn tránh nhân loại cả đời được, chúng ta là bá chủ đại dương cơ mà! Cá mập trắng có thể được nhân loại tôn trọng, tại sao chúng ta lại không được?"
Mấy bạn học cá khác trong lớp lập tức đồng lòng: "Cá voi sát thủ nói đúng lắm, chúng ta cũng phải được tôn trọng!"
Cá mập trắng chỉ đành nói: "Mọi người phải suy nghĩ kĩ đấy, một khi sáp nhập là không quay lại được đâu."
Một bạn học cá voi tính tình không tốt lắm đập bàn: "Dong dài cái gì, ở đây toàn là bá chủ đại dương, sao phải sợ hãi một giáo viên nhân loại?"
Cá mập trắng nhất thời không biết phản ứng thế nào, mấy đồng bạn cá trong nhóm sang Thành Nam giao lưu cũng không biết làm sao cho phải.
Các thầy cô nghe thế thì bất ngờ không thôi, hóa ra học trò của mình có chí hướng như vậy? Nhất là cá voi sát thủ, bình thường cứ im ỉm, ai mà ngờ vào thời khắc quan trọng, nhóc con này có thể thốt lên những lời thật chí khí hùng hồn!
Giáo viên cá voi lưng gù không nhịn được mà nhìn về phía cá voi sát thủ.
Nghe nói cu cậu đến trường Thành Nam bị dọa khóc, không ngờ giờ phút này vẫn có thể can đảm đến vậy.
Cá voi lưng gù âm thầm hạ quyết tâm, đợi tới khi sáp nhập về trường mới, nhất định phải tận lực chăm sóc đứa học trò nhát gan này, không thể để thằng bé tiếp xúc với cô giáo nhân loại quá nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương