Mẹ báo tuyết đưa cho cô một cục bông trắng trẻo sạch tinh tươm.

Nguyên Ngải nhìn lại bé con xám xịt trong vòng tay mình, cặp mắt nước to tròn khiến mọi trái tim tan chảy.

Cô lấy khăn giấy ướt ra lau móng vuốt cho báo tuyết.

Nếu cô nhớ không lầm, hồi chàng hổ của cô bằng chừng này tuổi đã biết kéo thảm ra nằm phơi nắng cho sạch sẽ.

Sau khi trưởng thành, anh đã thay đổi rồi.

À đâu, Nguyên Ngải nhớ lại vẻ mặt ghét bỏ khi anh xách gáy báo tuyết, rõ ràng anh vẫn là chú hổ yêu sạch sẽ.

Nguyên Ngải dùng khăn ướt lau sạch bốn chiếc "măng cụt" cho báo nhỏ, bé con rất chịu hợp tác, nằm im trên đùi cô, xòe hai tay hai chân đê lộ ra phần thịt đệm bám bụi.

Nguyên Ngải lau sạch từng chút một.

Lau xong lại lật em bé báo tuyết lại.

Lúc này, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một bàn tay nam tính, khớp xương rõ ràng.

Là bàn tay vừa mới xách gáy chú báo nhỏ.

Nguyên Ngải ngẩng đầu lên, Phó Trăn đang nhìn cô vô cùng nghiêm túc, tựa như đang nói tay anh cũng bẩn, muốn được cô lau.

Nguyên Ngải bật cười, rút một tờ khăn giấy khác rồi thả lên tay anh.

"Anh tự lau đi."

Phó Trăn sững sờ một chút, vội vàng biến thành chú hổ to xác, vươn đệm vuốt đưa cho đối phương.

Nguyên Ngải đành phải lau tay cho cả chàng hổ ấu trĩ này.

Vừa lau, cô vừa nghĩ tới việc lát nữa mẹ báo tuyết sẽ tới đón con, cô cố tình nói: "Chốc nữa sẽ có nhân viên của cô nhi viện đến đón bé báo tuyết, anh có nỡ buông không đấy?"

Phó Trăn khẽ nhíu mày nghi hoặc: "Không phải thằng nhóc có mẹ à?"

"Ơ, anh biết hả?"

"Lúc em nói chuyện với nhân loại kia, anh nghe được." Phó Trăn ăn ngay nói thật.

Nguyên Ngải quay đầu nhìn anh, trong mắt anh không có vui buồn, vẫn bình thản như đang nói những thứ thường nhật.

"Anh vẫn luôn biết nhân loại được quyền nuôi em bé yêu quái ư?"

"Anh đã biết từ lúc ở cô nhi viện." Phó Trăn nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói cho cô biết: "Cha mẹ anh không phải nhân loại, bọn họ đều là yêu quái hổ. Bọn họ cũng không phải người yêu, chỉ cùng nhau đón mùa xuân mà thôi."

"Anh bị đưa vào cô nhi viện." Năm ấy, Phó Trăn không muốn ở cùng cha mẹ nên bỏ đi tìm lãnh thổ riêng, chưa đi được bao xa đã bị người ta túm vào trại trẻ.

Nguyên Ngải nghĩ thầm, người như anh làm ra loại chuyện này cũng không có gì bất ngờ.

Nói tới đây, sắc mặt Phó Trăn trở nên phức tạp: "Anh biết em muốn có đứa nhỏ, nhưng anh không phải là một người cha tốt."

Lúc nói lời này, ánh mắt anh nhìn sang chú báo tuyết bé xíu, tựa như đang nói với cô, anh không thích con nít.

Nguyên Ngải chỉ nghiêm túc lắng nghe, rồi mới nói: "Em biết."

Trước khi bọn họ ở bên nhau, cô vẫn luôn biết anh là một sinh vật sống đơn độc, rất nhiều cảm xúc của loài người anh không hiểu được, cô đều biết cả.

"Em đến với anh đâu phải chỉ vì muốn có em bé." Nguyên Ngải nói.

"Cô Nguyên!" Mẹ báo tuyết đã quay lại đón con mình.

Mẹ báo tuyết ngồi xe của trường học trở lại đây, sau đó sẽ ôm con đi taxi về nhà.

Nguyên Ngải nhìn xe của trường học đậu cách đó không xa, có lẽ là đến đón cô với Phó Trăn.

Cô giao lại báo tuyết nhỏ cho mẹ bé, thấy con mình lông tóc xám xịt, mẹ báo tuyết có chút bất ngờ nhưng vẫn lịch sự nói cảm ơn.

Hai người hàn huyên vài câu, trước khi tạm biệt nhau, báo tuyết nhỏ còn vẫy tay chào Phó Trăn, tựa hồ lưu luyến không muốn chia xa.

Dường như nó rất thích chú hổ lớn.

Nguyên Ngải dẫn Phó Trăn đến chỗ xe nhà trường đang đậu.

Vừa đến gần, cô liền nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc dán lên cửa kính.

Là thầy Hùng và cô Ngũ.

Thấy cô Ngũ, Nguyên Ngải sửng sốt một chút.

Thầy Hùng thì có lẽ không sao, bởi vì thầy không lớn lên ở cô nhi viện, huống hồ, thầy còn có một người cha giám đốc tốt hơn cả cha ruột nhiều.

Nguyên Ngải vừa bước lên xe, thầy Hùng đã nhao nhao: "Nhân loại kia đã nói báo tuyết là con trai của cô ấy đó."

Nguyên Ngải nhìn về phía cô Ngũ, cô Ngũ vẫn còn đang thơ thẩn, mê mang không biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, cho nên trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng lại với mọi người xung quanh.

Tiết Xán nhìn thấy xe trường học ở ngôi trường mới, cô quen biết tài xế lái xe, cũng quen mặt hai thầy cô ngồi trong xe, vừa lúc bọn họ đi ngược về trường Thành Nam, Tiết Xán ngỏ ý đi nhờ một đoạn.

Sau khi lên xe, cô Ngũ bắt chuyện rất nhiệt tình.

Nói một hồi mới biết được nhân loại trở về trường đón con.

Rồi nói thêm mấy câu, phát hiện con của người ta chính là em bé báo tuyết.

Cô Ngũ ngây ngẩn cả người: "Cô... là nhân loại á? Vậy cô không giao con mình cho cô nhi viện à?"

"Đâu cần nhỉ?"

"Nhưng không phải có quy định rằng nhân loại không được tự nuôi em bé yêu quái hay sao?"

"Có cả quy định đấy ư? Không phải chỉ cần đăng ký rồi tham gia bài kiểm tra cho cha mẹ của yêu quái là được nuôi rồi à?" Tiết Xán cũng hoảng hốt, sợ rằng có quy định mới mà mình chưa biết.

Cô Ngũ như choàng tỉnh: "Chắc là tôi nhớ nhầm."

Suốt quãng đường còn lại cô Ngũ trầm mặc không nói nữa.

Mãi đến khi có người ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Cô Nguyên, báo tuyết nhỏ không cần đến cô nhi viện." Cô Ngũ quay đầu sang, vừa mở miệng nước mắt đã rơi lã chã.

"Không... không phải tôi muốn thằng bé vào viện đâu." Ngũ Bố cảm thấy đáng ra mình không nên khóc, rõ ràng đây là một chuyện tốt, không có quy định tàn nhẫn nào bắt buộc một đứa trẻ dù có là yêu quái phải rời xa cha mẹ mình.

Đó là một chuyện tốt nhường nào.

Nguyên Ngải xoay người ôm cô Ngũ vào lòng: "Tôi biết."

Biết vì sao cô lại khóc, biết cô không muốn đưa em bé vào trại mồ côi.

Thầy Hùng vốn có rất nhiều lời để nói, nhưng cô Ngũ vừa khóc thầy đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ có thể giả vờ hỏi: "Cô Ngũ, cô muốn uống sữa không?"

Hiếm khi thầy Hùng không kèm thêm câu đây là sữa cha tôi chuẩn bị cho.

Cô Ngũ nhìn thầy Hùng, nghĩ tới thân phận quốc bảo của đối phương, rồi lại nghĩ tới chính mình, càng khóc thảm thiết hơn.

"Cô Nguyên.... hức...." Cô Ngũ vừa nói vừa khóc nấc.

"Cô Nguyên... Nếu tôi là báo tuyết, là gấu trúc hay chỉ cần là một động vật nhỏ đáng yêu, có phải tôi đã không bị vứt bỏ không?" Cô Ngũ thủ thỉ.

Nếu tôi không phải loài rắn, có phải tôi đã không bị căm ghét mà bỏ rơi? Nếu sinh mệnh đã được định sẵn từ khoảnh khắc chào đời, cuộc đời này liệu có còn ý nghĩa gì chăng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện