Luật sư của Bạch Linh Lan đã đẩy sự kiện sao chép này lên một tầng cao mới.

Ngay cả phía ban tổ chức của cuộc thi thiết kế trang sức Tinh Nguyệt cũng thanh minh, vĩnh viễn kéo Bạch Cẩm Sương vào trong danh sách đen.

Chẳng qua bên cuộc thi thiết kế trang sức thế kỷ, luôn không có động tĩnh gì.

Luật sư của Bạch Linh Lan mới đăng không lâu, Trịnh Hoài Thanh đã gọi điện thoại tới.

Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương không chút thay đổi nghe máy, ghi âm lại.

“Bạch Cẩm Sương, rốt cuộc là em đang làm gì thế, người nào cho em cầm bản thiết kế đi thi đấu!” Trong điện thoại, Trịnh Hoài Thanh vô cùng tức giận quát.

Đối với người này, Bạch Cẩm Sương đã sớm không còn chờ mong, giọng nói của cô thản nhiên: “Bản thiết kế do em vẽ ra, em không thể sử dụng sao?”


Trịnh Hoài Thanh thở hổn hển nói: “Vậy em cũng chưa nói, em muốn tham gia thi đấu!”

Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng: “Em nhớ rõ, em không đồng ý đưa bản thiết kế cho Bạch Linh Lan dùng! Huống chỉ đây là bản thiết kế của em, không phải của cô ta, chẳng lẽ em không có quyền sử dụng ư?”

Nghe cô nói như vậy, giọng điệu của Trịnh Hoài Thanh mềm nhẹ hơn: “Cẩm Sương à, em hấy nghe anh nói, giá trị của Linh lan quan trọng hơn em đối với trang sức đá quý Hải Thiên, em làm như vậy là hủy đi trang sức đá quý Hải Thiên đấy!”

Bạch Cẩm Sương cười mỉa một tiếng, chỉ sợ không phải vì trang sức đá quý Hải Thiên, mà là vì bản thân Trịnh Hoài Thanh mà thôi!

Trịnh Hoài Thanh tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Như vậy đi, em hãy nghe anh nói, chúng ta sẽ mời dự họp báo, em thừa nhận là mình sao chép, anh bảo Linh Lan rút đơn kiện, dù sao sau này em sẽ làm bà chủ, chuyện này không ảnh hưởng tới eml”

Bạch Cẩm Sương thực sự không nghĩ tới, có người có thể vô liêm sỉ tới mức độ này: “Trịnh Hoài Thanh, em mà thừa nhận mình sao chép, sẽ bị tất cả trận thi đấu lớn kéo vào danh sách đen, sao anh có thể nói ra những lời như vậy chứ!”

Trịnh Hoài Thanh có chút sốt ruột: “Cho dù em bị kéo vào danh sách đen, cũng tốt hơn là Linh Lan bị kéo vào danh sách đen, cô ấy có giá trị hơn em nhiều, trong lòng em không biết sao? Anh nói cho em biết, nếu em còn muốn ở bên anh, thì nghe lời anh nói, thừa nhận em sao chép.

tác phẩm của Linh Lan trong buổi họp báo!”

Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng: “Được, đợi em tới công ty!”

Cuối cùng Trịnh Hoài Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Buổi họp báo sẽ bắt đầu vào lúc mười em đừng đến muộn đấy, Cẩm Sương, anh chỉ muốn tốt cho tương lai của chúng ta mà thôi, em phải hiểu chuyện này!”

Bạch Cẩm Sương không muốn nghe những lời khiến người ta muốn nôn mửa của anh ta, nói thẳng: “Em sẽ đến đúng giờ!”

Sau đó cô cúp điện thoại.

Trước khi diễn ra buổi họp báo năm phút, một bài đăng với hình ảnh, còn có cả video xuất hiện trên mạng.


Trang sức đá quý Hoàng Thụy, văn phòng tổng giám đốc.

Trợ lý nhỏ nhìn tổng giám đốc nhà mình: “Tổng giám đốc, cô Bạch đăng bài rồi!”

Mặc Tu Nhân đứng dậy: “Trước khi diễn ra buổi họp báo một phút, giúp cô ấy làm hot tin tức, còn cố gắng duy trì nhiệt độ cao nhất! Tôi đi ra ngoài một chuyến trước!”

Mặc Tu Nhân nói xong, cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha rồi rời đi.

Ở hậu trường buổi hợp báo; Trịnh Hoài Thanh lại nhấn mạnh với Bạch Cẩm Sương: “Lát nữa em biết nói như thế nào rồi chứ?”

Bạch Cẩm Sương bình tĩnh gật đầu: “Biết!”

Trịnh Hoài Thanh muốn vươn tay ôm lấy Bạch Cẩm Sương, nhưng bị cô né tránh.

Trịnh Hoài Thanh bất đäc dĩ thở dài: “Anh biết lần này để em chịu ấm ức, rất xin lỗi, em yên tâm, sau này sẽ không như vậy nữa đâu!”

Bạch Cẩm Sương im lặng không nói gì.

Đúng mười giờ sáng, buổi họp ký giả bắt đầu.

Cách biệt một ngày, Bạch Cẩm Sương lại đối mặt với súng dài pháo ngắn của các phóng viên.

Một phóng viên ngồi hàng đầu tiên, mở miệng đặt câu hỏi vô cùng sắc bén trước tiên: “Xin hỏi cô Bạch Cẩm Sương, về chuyện sao chép bản thiết kế của cô Bạch Linh Lan, cô định giải thích như thế nào đây?”

Bạch Cẩm Sương cười mỉa một tiếng: “Nói như vậy, anh nhận định là tôi sao chép của Bạch Linh Lan sao?”


Phóng viên này không nghĩ tới Bạch Cẩm Sương sẽ nói như vậy,anh ta sửng sốt, lập tức không khách sáo mở miệng: “Chuyện này còn cần phải nói sao? Dựa theo trình độ của Bạch Linh Lan, cô ấy sao chép cô, không phải là chuyện chê cười ư?”

Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng: “Vậy nếu cô ta sao chép tôi thì sao?”

Sắc mặt Trịnh Hoài Thanh trở nên khó coi, nhỏ giọng nói: “Bạch Cẩm Sương, em muốn làm gì? Bạch Cẩm Sương không để ý tới anh ta.

Phóng viên ngồi hàng đầu nói thẳng: “Nếu như Bạch Linh Lan sao chép cô, tôi ăn mười cân phân mèo!”

Đám phóng viên ở đây cười to.

Bạch Cẩm Sương thản nhiên nói: “Vậy anh có thể chuẩn bị sẵn sàng rồi!”

Bạch Cẩm Sương nói xong, cúi đầu nhìn thoáng qua di động, phát hiện bài đăng của mình còn hot hơn cô tưởng tượng, quả thực như ngồi hỏa tiễn.

Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng, chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ vì sao lại như vậy, có lế lão đại thấy cô đáng thương, lại tiện tay giúp cô.

Cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn các phóng viên ở đây: “Bây giờ tôi hị vọng mọi người xem tin tức mới nhất trên Facebook trước, xem xong tin này, mời đặt thêm câu hỏi!”






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện