**********
Chương 1020: Cảnh cáo một hai
Tần Minh Xuân đi làm thuốc tê, Bạch Cẩm Sương nhìn Đỗ Yến Oanh: “Mẹ, mẹ cảm thấy......!Con ác sao? Thật ra Không muốn hại ai cả!”
Đỗ Yến Oanh lắc đầu: “Không phải con muốn hại ai, là con muốn bảo vệ Tần Minh Xuân, dù sao......!Cái cô kia Tần Minh Lệ sợ là sẽ sẽ dùng chuyện này để kiếm chuyện, mẹ có thể nhìn ra!”
Bạch Cẩm Sương đỏ ửng mắt: “Bằng không......!Để cho cô ta không thể thể mở miệng nói chuyện, thật ra cũng được!” Ánh mắt Đỗ Yến Oanh phức tạp: “Vậy nếu cô ta nhắn tin cho người khác thì sao?”
Bạch Cẩm Sương có chút run lên, có chút thống khổ nhắm mắt lại, hoàn toàn chính xác......!Tần Minh Lệ phải chết, miễn là cô ta còn sống, tin tức này liền sẽ bị người ta biết!
Cô đưa tay đỡ Đỗ Yến Oanh nằm xuống: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, chuyện khác, mẹ cứ coi như chưa từng xảy ra đi!”
Đỗ Yến Oanh không muốn để cho Bạch Cẩm Sương lo lắng, khẽ gật đầu, nhắm mắt lại ngủ.

Bạch Cẩm Sương hai mắt mắt mẹ mình nhằm lại, xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Cô đứng ở phòng vệ sinh, từ trên cao nhìn xuống Tần Minh Lệ, mở miệng nói: “Tần Minh Lệ, tôi không tin cô sẽ không lấy chuyện này để kiếm chuyện, cho nên, cô là gieo gió gặt bão, hơn nữa có một điều tôi cũng nhất định phải nói cho cô biết, Tần Minh Xuân có thể khiến cho người khác khởi tử hoàn sinh, cô cũng là họ hàng với anh ta, tại sao anh ta có thể mà cô không thể chứ? Có mấy lời có thể nói hay không, tự cô suy nghĩ kỹ đi.

Mặc dù Bạch Cẩm Sương quyết định diệt trừ Tần Minh Lệ, thế nhưng mà....!cô vẫn suy nghĩ cẩn thận về quá trình, tránh việc Tần Minh Lệ có tiếp xúc với người khác rồi để lộ bí mật này.


Tối thiểu nhất, lúc cô ta mở miệng cũng sẽ lo lắng xem bản thân mình có bị liên luỵ hay không.

Bạch Cẩm Sương vừa nói nói xong thì nghe thấy tiếng có người gõ của.

Cô cấp tốc từ phòng vệ sinh ra, nhìn ra ngoài qua cửa sổ nhỏ trên cánh cửa phòng bệnh.

Sau khi xác định người đến là Vân Yến, cô có chút nhẹ nhàng thở ra.

Cô đi qua mở cửa: “Vân Yến, cậu đến rồi?”
Vân Yến gật đầu: “Ừ, tớ đến thăm cậu và dì một chút.

Hôm qua cô ấy đến thiết kế trang sức châu báu Thanh Sương mới biết được chuyện Đỗ Yến Oanh sinh bệnh, vốn dĩ cô ấy định hôm nay tan lám xe đến thăm.

Kết quả, Mặc Tu Nhân bắt cô ấy lâm thời đến xem Bạch Cẩm Sương.

Cô ấy không biết là sau khi Mặc Tu Nhân bảo Tần Minh Xuân tới thì vẫn không yên lòng, cho nên gọi cô ấy đến luôn.

Buổi chiều cô ấy vốn cũng muốn đi thăm bệnh, Mặc
Tu Nhân lại cho cô ấy nghỉ, tự nhiên là cô ấy rất vui vẻ rồi.

Bạch Cẩm Sương nhìn Vân Yến khẽ gật đầu: “Cậu vào phòng trước đi!”
Vân Yến cầm theo hoa quả và thuốc bổ đi vào, cô ấy biết Tần Minh Huyền dị ứng phấn hoa, hít phải sẽ không thở được, cô ấy sợ Tần Minh Huyền cũng tới thăm Đỗ Yến Oanh, cho nên không có mua hoa.

Bạch Cẩm Sương vừa nhìn đã có thể nhận ra được sự cẩn thận của cô ấy.

Vân Yến đặt đồ lên bàn, Đỗ Yến Oanh cũng không có tiếp tục giả vờ ngủ nữa, mở mắt ra nhìn thoáng qua Vân Yến: “Vân Yến tới rồi!”
Vân Yến khẽ gật đầu, lo lắng nhìn thoáng qua Đỗ Yến
Oanh: “Dì ơi, dì cảm giác thế nào?”
Đỗ Yến Oanh cười cười: “Bình thường người tabij bệnh cũng đều sẽ như thế vầy, cháu đừng có lo lắng.

Vân Yến khẽ gật đầu, đang định nói chuyện thì phòng vệ sinh đột nhiên phát ra tiếng rầm rầm, giống như là có người đang cầm đầu xô cửa.


Vân Yến nhìn về phía cửa phòng vệ sinh, hơi kinh ngạc: “Phòng vệ sinh......!
Bạch Cẩm Sương thản nhiên nói: “Vừa rồi Tần Minh Xuân đã tới, anh ta dự định để một nha Tần Minh Lệ về quên quán bên Nha Trang, Tần Minh Lệ không chịu, xông đến đây chất vấn Tần Minh Xuân, làm loạn trong phòng bệnh của mẹ tớ, Tần Minh Xuân dứt khoát đem trói cô ta lại, ném vào trong phòng vệ sinh, để cô ta thêm một bài học!”
Vân Yến hiểu rõ, đối với Tần Minh Lệ, cô ấy thật sự không có chút đồng tình nào: “Vậy cũng là do cô ta đáng đời, dù sao, ai bảo trước đó nhà bọn họ luôn nhớ thương tiền Tần Minh Xuân chứ, còn tìm Tần Minh Xuân gây phiền phức nữa!” Bạch Cẩm Sương cười, nhìn thoáng qua phòng vệ sinh, ánh mắt tĩnh mịch: “Đúng vậy, có một số việc, chính là gieo gió gặt bão!”
Vân Yến chẹp miệng: “Hôm qua cô ta vừa mới bị Sở Tuấn Thịnh đuổi việc mà, vừa vặn rời khỏi chỗ này, tớ cảm thấy cũng rất tốt mad, không biết cô ta đang kiên trì cái gì nữa!”
Lời Vân Yến nói truyền vào lỗ tại Tần Minh Lệ trong, Tần Minh Lệ tức đến toàn thân phát run.

Con đĩ kia, rõ ràng là bảo Sở Tuấn Thịnh đuổi việc mình, thế mà bây giờ cô ta còn có mặt mũi nói mấy lời này, nếu như......!cô ta bất tử, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Vân Yến và Bạch Cẩm Sương, còn cả Tần Minh Xuân nữa!
Nhất định sẽ không!
Bạch Cẩm Sương không biết ý nghĩ của Tần Minh Lệ, cô với Vân Yến đang nói chuyện thì Tần Minh Xuân trở về.

Bạch Cẩm Sương muốn ra ngoài đi dạo, Vân Yến nhìn thấy cô mệt mỏi thì gật đầu, để cho cô ra ngoài thoải mái một chút cũng tốt.

Hai người ra ngoài dạo qua một vòng, lại lúc trở về, Tần Minh Lệ đã bị Tần Minh Xuân mang đi.

Bạch Cẩm Sương nhẹ nhàng thở ra.

Bởi vì Vân Yến đồng ý với Mặc Tu Nhân là phải bầu bạn với Bạch Cẩm Sương, cho nên không có rời đi.

Hia người trở lại phòng bệnh không bao lâu, Bác sĩ Phương lại tới.

Bạch Cẩm Sương ánh mắt của ông ta là biết là đã có kết quả xét nghiệm.

Bác sĩ Phương làm kiểm tả cho Đỗ Yến Oanh, Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Vân Yến: “Vân Yến, cậu ngồi nói chuyện với mẹ tớ, tớ đi tiễn bác sĩ Phương.

*
Vân Yến khẽ gật đầu.

Bạch Cẩm Sương đưa bác sĩ Phương ra ngoài, hai người rời khỏi phòng bệnh, đi đến văn phòng của bác sĩ Phương.

Vừa vào cửa, Bạch Cẩm Sương đã có chút sốt ruột: “Bác sĩ Phương, kết quả xét nghiệm thế nào? Có thành công không?”
Trong lòng Bạch Cẩm Sương vừa sốt ruột vừa lo lắng, dù sao, việc này có quan chej với việc mẹ cô có trị được bệnh hay không.


Bác sĩ Phương đưa kết quả xét nghiệm cho cô: “Rự cô xem đi.”
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng cầm lấy nhìn lướt qua, tờ đầu tiên chính là kết quả xét nghiệm của cô, nhìn số liệu là thấy bại, mặc dù Bạch Cẩm Sương đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn cảm thấy thất lạc.

Phía dưới là Đỗ Khang cùng Đỗ Thanh Vy, Bạch Cẩm
Sương tiếp tục lật xem.

Kết quả xét nghiệm của Đỗ Khang Vẫn không thành công.

Tờ cuối cùng là Đỗ Thanh Vy, trái tim Bạch Cẩm Sương đã chìm xuống, kết quả, khi cô nhìn thấy kết quả thành công, con ngươi lập tức lóe lên.

Cô trừng to mắt nhìn xem Bác sĩ Phương: “Đỗ Thanh Vy......!thành công sao?”
Bác sĩ Phương gật đầu: “Ừ, căn cứ vào số liệu thì bà ta hoàn toàn phù hợp để lãm phẫu thuật cho mẹ cô” Bạch Cẩm Sương kích động không biết nên nói cái gì cho phải: “Có phải là làm phẫu thuật xong là mẹ tôi sẽ tốt hơn không?”
Bác sĩ Phương bình tĩnh nói: “Trên lý thuyết thì là như thế vậy, chỉ là......!Cô nên suy nghĩ đến ý nguyện của người quyền tặng, cả quá trình phẫu thuật và hồi phục mà có một chút sai lầm thì sẽ dẫn tới hậu quả....!
Lời còn lại.

bác sĩ Phương nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, không nói.

Nhưng mà Bạch Cẩm Sương lại không ngốc, tự nhiên là hiểu, cô khẽ gật đầu: “Bác sĩ Phương, tôi hiểu, có hy vọng là tốt”
Bác sĩ Phương gật đầu: “Được, hiện tại.......!đã tìm được người phù hợp, cô đi bàn bạc với người ta, nếu họ đồng ý thì bên bệnh viện tôi sẽ chuẩn bị làm phẫu thuật” Bạch Cẩm Sương liên tục gật đầu: “Được, tôi lập tức đi."
Lại nói, không phải chỉ mỗi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân chú ý đến kết quả xét nghiệm, mà cả nhà họ Đỗ cũng chú ý tới chuyện này.

Khi có kết quả, Bạch Cẩm Sương là người đầu tiên biết kết quả, sau đó là Mặc Tu Nhân và người nhà họ Đỗ!
Sau khi Mặc Tu Nhân biết kết quả xong thì thở phào một cái......!cũng may là Bạch Cẩm Sương không cần phải từ bỏ hai sinh mệnh trong bụng, tuy cung cấp cho Đỗ Yến Oanh để cấy ghép Đỗ Yến Oanh đã tìm được.

Về phần người Nhà họ Đỗ nghĩ như thế nào, chuyện này không hoàn toàn nằm trong phạm vi suy nghĩ của Mặc Tu Nhân, chỉ cần anh ra tay, anh có niềm tin có thể khiến cho nhà họ Đỗ đồng ý, dù sao mềm không được thì dùng cứng, Mặc Tu Nhân cũng sẽ không suy nghĩ cảm nhận của bọn họ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện