Mặc Tu Nhân nhíu mày, nhìn Đỗ Khang một cái, không hề do dự mà lên tiếng: "Tiền tôi có thể đưa cho ông, nhưng mà, Đỗ Nghĩa thì không thể cứu, anh ta đã phạm pháp, nhà họ Vân và nhà họ Sở sẽ không tha cho anh ta, cho dù tôi có cứu anh ta ra thì anh ta cũng sẽ không dễ sống, chi bằng cứ yên ổn mà ở trong đó cải tạo, làm thú tiêu khiển để xả giận cho nhà họ Vân và nhà họ Sở, ông Đỗ à, ông nói phải không?"
Vốn dĩ, về chuyện này của Đỗ Thanh Vy, cuối cùng Mặc Tu Nhân vẫn là đã thoả hiệp với Bạch Cẩm Sương, kêu người tha cho Đỗ Thanh Vy, không tiếp tục làm bất cứ việc gì trái pháp luật nữa, còn đối với kết cục của Đỗ Thanh Vy bây giờ thì chỉ có thể tự trách bà ta trước đây đã làm ra quá nhiều chuyện ác, không thể đổ cho người khác được.

Nếu đã như thế, anh sao lại còn có thể đi cứu Đỗ Nghĩa chứ!
Lời của Mặc Tu Nhân vừa thốt ra, thần kinh của Đỗ Khang liền căng thẳng, đúng vậy, ông trước đây luôn luôn nghĩ rằng, phải tranh thủ đưa Đỗ Nghĩa ra ngoài, không để cháu ngoại mình phải ở bên trong chịu khổ.

Thế nhưng, ông lại không hề suy xét kỹ lưỡng, nếu như Đỗ Nghĩa được cứu ra rồi, Đỗ Nghĩa không phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc, vậy thì nhà họ Vân và nhà họ Sở thực sự có thể bỏ qua cho Đỗ Nghĩa hay sao?
Ngay lúc này ông bỗng có hơi hối hận, còn may là Mặc Tu Nhân đã nhắc nhở ông.

Sắc mặt của ông liền thay đổi, rồi nhìn về Mặc Tu Nhân: "Được, không cứu Đỗ Nghĩa thì cũng được, vậy đưa tôi một tỷ rưỡi đi!"
Mặc Tu Nhân liếc ông một cái, bộ dạng lạnh lùng: "Một tỷ rưỡi thì ông đi kiếm người khác đi, xem xem còn có người nào khác cần đến tủy xương của Đỗ Thanh Vy nhà các người hay không!"

Mặc Tu Nhân nói xong, liền trực tiếp dắt Bạch Cẩm Sương quay người rời đi, không hề có một chút gì là đang đùa giỡn cả.

Lúc này, Đỗ Khang thật sự đã hoảng rồi, giống như là đang nhìn thấy sáu tỷ ra đi vậy, ông lập tức vội vàng lên tiếng: "Sáu tỷ thì sáu tỷ! Bây giờ tôi sẽ đi ký tên vào giấy hiến tặng!"
Lời của Đỗ Khang vừa dứt, ông liền nhìn thấy Mặc Tu Nhân ngoảnh đầu lại nhìn ông một cái, dáng vẻ lạnh lùng: "Vậy thì đi thôi!"
Đỗ Khang nghe thấy câu này của Mặc Tu Nhân, ngay lập tức, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, không biết rõ là cảm giác gì, cảm tưởng như ông đã dằn vặt rất lâu như vậy nhưng cuối cùng lại chỉ vì sáu tỷ mà thoả hiệp.

Ông yên lặng đi theo phía sau lưng của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương.

Đợi đến khi bọn họ đã đi về đến bên ngoài cửa của phòng cấp cứu, đúng lúc có bác sĩ đi ra, nói lời xin lỗi với Đỗ Khang và Hà Yến: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!"
Đỗ Khang nhắm mắt lại một cách buồn bã: "Tôi biết rồi!"
Những việc sau đó, cơ bản đều rất thuận lợi, Mặc Tu Nhân cho người ở bên này lấy tế bào tủy xương của Đỗ Thanh Vy, để các bác sĩ chuyên ngành tiến hành ướp lạnh tế bào, duy trì sự sống cho tế bào, sau đó đưa về bên kia cho bệnh viện Việt Đức.

Theo như thỏa thuận, Mặc Tu Nhân bèn chuyển khoản sáu tỷ cho Đỗ Khang, rồi trực tiếp đưa Bạch Cẩm Sương rời khỏi.

Trên đường đến bệnh viện Việt Đức, Bạch Cẩm Sương mới thở phào nhẹ nhõm, cô dựa người trên ghế phụ, tâm tình có hơi phức tạp: "Sau này...!có lẽ không cần tiếp tục dính líu tới nhà họ Đỗ nữa rồi!"
Mặc Tu Nhân nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, liền nắm lấy cánh tay đang đặt ở trên đùi của cô: "Không vấn đề gì, nếu như thực sự cần phải tiếp xúc thì anh đến là được rồi, em không cần phải tiếp xúc với bọn họ!"
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu, mỉm cười rồi lại thở dài: "Nói thật ra, em thực sự không ngờ tới, sau cùng sẽ lấy được tủy xương của Đỗ Thanh Vy trong một kết cục như này!"
Mặc Tu Nhân biết rằng Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Đỗ Thanh Vy chết thì trong lòng liền có hơi phức tạp, anh nói: "Đều đã qua hết rồi, không cần phải nghĩ đến những chuyện này nữa, bây giờ chỉ mong là cuộc phẫu thuật của dì Đỗ có thể thành công!"
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: "Vâng!"
Thật ra, độ khó trong phẫu thuật cấy ghép tế bào tạo máu gốc hiện nay là không quá lớn, quan trọng là sau khi phẫu thuật xong, có xảy ra thải ghép hay không, có nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được hay không.

Nếu như tình trạng thải ghép nghiêm trọng, thì cuối cùng có lẽ… tình hình vẫn là không tránh khỏi nghiêm trọng.

Chỉ có điều, nếu như thích ứng tốt thì cũng phải ở lại bệnh viện ít nhất là một tháng, hơn nữa, còn phải là mỗi trường vô cùng sạch sẽ, ngăn ngừa nhiễm khuẩn.


Lúc trước Bạch Cẩm Sương đã tra tài liệu rồi, phẫu thuật giống như thế này, thời gian thích ứng ít nhất là từ nửa năm trở lên, đợi đến lúc đó sẽ tiếp tục kiểm tra tình trạng phục hồi hậu phẫu thuật, nếu như không xuất hiện phản ứng thải ghép, thì mới coi như là đã thật sự phẫu thuật thành công.

Theo như trên thì bây giờ cũng coi như là đã thành công lấy được tế bào tủy xương rồi, nhưng trong lòng của Bạch Cẩm Sương vẫn không tránh được sự lo âu.

Mặc Tu Nhân đã quá hiểu rõ Bạch Cẩm Sương rồi, nhìn thấy dáng vẻ lo âu tiều tụy của cô, anh liền lên tiếng anh ủi: "Em yêu, đừng lo lắng, dì Đỗ cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ ổn mà!"
Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời này, liền nhìn sang Mặc Tu Nhân một cái, gật gật đầu: "Vâng, sẽ tốt thôi!"
Xe cứ thế thẳng tiến đến hướng của bệnh viên Việt
Đức, sau khi Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương xuống xe, bác sĩ Phương ở bên này đã chuẩn bị xong xuôi trước khi phẫu thuật.

Bạch Cẩm Sương và Tổng Đình Nguyên đích thân nhìn Đỗ Yến Oanh được đưa vào phòng phẫu thuật.

Đỗ Yến Oanh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của hai người bọn họ thì lại cố gắng làm ra bộ dạng không sao mà cổ vũ bọn họ, trong lòng bà ta thì lại có hơi khó chịu: "Mọi người đừng lo, phẫu thuật sẽ rất nhanh là xong ấy mà!"
Sau khi nghe xong câu nói của Đỗ Yến Oanh, khoé môi của Bạch Cẩm Sương mấy máy, cuối cùng thì lại không nói nên lời nào.

Tống Đình Nguyên nở nụ cười còn khó coi hơn cả lúc khóc: "Bà cũng vậy, thả lỏng tinh thần!" Sau khi nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Bạch Cẩm Sương đã an ủi Tống Đình Nguyên: "Bố, bố cũng đừng quá lo lắng, mẹ...!cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ ổn thôi!"
Tống Đình Nguyên nhìn Bạch Cẩm Sương, nở nụ cười sau đó lại thở dài, không nói gì cả.

Ông ta biết rõ, Bạch Cẩm Sương chỉ là đang an ủi mình mà thôi, nếu nói người khác cát nhân ắt có thiên tướng thì còn có vẻ đáng tin, thế nhưng...!nếu đó là Đỗ Yến Oanh thì khi ông ta nghe thấy những lời này xong cũng không biết là nên khóc hay nên cười.

Cả đời này của Đỗ Yến Oanh, không hề làm ra bất cứ chuyện xấu gì đến nỗi trời đất không dung, nhưng mà, vận số của bà lúc nào cũng không may.

Nếu không, bà cũng sẽ không gặp phải bản thân ông, sau cùng lại mất đi con ruột, lại còn phải chia cách với ông hơn hai mươi năm trời, lại còn bởi vì nỗi buồn phiền trong những năm ấy mà ảnh hưởng đến sức khoẻ...!Tất cả những điều này...!khiến cho Tống Đình Nguyên không dám nói rằng Đỗ Yến Oanh là một cát nhân.


Ông ta chỉ dám âm thầm cầu xin trong lòng rằng xin ông trời có thể tha cho Đỗ Yến Oanh một lần này, để bà ta có thể yên ổn sống trở lại.

Bạch Cẩm Sương đại khái cũng có thể nhìn ra những suy nghĩ của Tống Đình Nguyên, thật ra thì, cô thật sự vì tình cảm của bố mẹ mà cảm thấy trong lòng đau xót.

Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương có hơi buồn, liền không chịu được mà nắm chặt lấy tay của cô, nhỏ giọng an ủi: "Dì nhất định sẽ không sao đâu!" Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, rồi gật đầu, không nói gì.

Thời gian cứ thế từng giây từng phút trôi qua, đến khi hơn sáu giờ tối, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.

Bác sĩ Phương từ bên trong đi ra, dáng vẻ có hơi mệt mỏi, chỉ có điều, trên gương mặt của ông ta nở rộ nụ cười tươi tắn: "Phẫu thuật rất thành công, tiếp sau đây, phải xem xem tình hình thải ghép và hồi phục hậu phẫu rồi!"
Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời này, tinh thần căng thẳng lúc này mới được thả lỏng: "Cảm ơn ông, bác sĩ Phương!"
Bác sĩ Phương mỉm cười lắc lắc đầu: "Không cần cảm ơn, được rồi, đợi lát nữa tôi sẽ nói với mọi người một chút xíu về những điều cần chú ý của hậu phẫu, mọi người cũng đi làm việc của mình đi, đừng đợi ở bệnh viện nữa!"
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu, nhìn sang Tống Đình Nguyên, cô định bảo Tổng Đình Nguyên đi nghỉ ngơi một tí, kết quả, Tống Đình Nguyên lại mở lời trước: "Bố biết con và Tu Nhân bận rộn đến mức bữa trưa cũng không ăn, các con mau đi trước đi, mẹ con ở bên này cứ giao cho bố là được!"
Đỗ Yến Oanh phẫu thuật thành công, Tống Đình Nguyên lộ rõ vui mừng, mặc dù dáng vẻ của ông ta xem ra thì rất mệt mỏi nhưng mà ánh mắt của ông ta thì lại bừng sáng ngời ngời.

Khi mà biết Đỗ Yến Oanh đã làm phẫu thuật thành công, ông ta đã âm thầm khấn vái thần phật.

Bọn họ đã bỏ lỡ nhau hơn hai mươi năm rồi, quãng đời sau này, ông ta thật sự không muốn tiếp tục phải chia cách Đỗ Yến Oanh nữa.

Mỗi một giây, mỗi một phút, ông ta đều muốn quý trọng đến tận đáy lòng....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện