Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 1045: Nhân viên tiếp ứng
Bạch Cẩm Sương nhìn anh: “Không phải em không nghe lời anh, chính là anh quá ngang ngược.
Rõ ràng anh biết đây là trách nhiệm em phải gánh chịu, nhưng lại khăng khăng thay em gánh chịu.
Dù sao đi nữa anh cũng không phải là em! Hơn nữa...!Tần Minh Xuân là...!em trai của anh, anh đi cứu anh ấy vốn dĩ là chuyện nên làm, còn Vân Yến, chính là bạn của em, em biết là anh lo lắng cho em, nhưng anh cũng không thể vì thế mà ngăn cản em được...!
Bạch Cẩm Sương vừa nói xong thì đột nhiên nhìn thấy Mặc Tu Nhân đưa tay lên.
Cô đang trong trạng thái xúc động mạnh, còn chưa kịp phản ứng lại, thì Mặc Tu Nhân đã trực tiếp nghiêng người sang, đập tay lên gáy cô.
Cơ thể Bạch Cẩm Sương mềm nhũn ngã vào vòng tay của Mặc Tu Nhân,
Mặc Tu Nhân nhìn cô, cúi đầu rồi hôn lên trán cô, sau đó mới nhìn về phía Lâm Kim Thư: “Lâm Kim Thư, có thể mượn phòng nghỉ của em dùng được không?"
Lâm Kim Thư gật gật đầu: “Đi theo em!”
Kỳ thực, Bạch Cẩm Sương đã mang thai rồi, cô ấy không muốn để Bạch Cẩm Sương phải đi mạo hiểm nhưng cô cũng biết rằng Bạch Cẩm Sương có lập trường riêng của mình vì vậy nên không nói thêm điều gì cả.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Mặc Tu Nhân dùng cách này để giữ Bạch Cẩm Sương ở lại, nói thật lòng, cô ấy thực sự yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương, đặt cô lên giường khách của nhà Lâm Kim Thư, cúi người đắp chăn cho cô, không nhịn được đưa tay ra vuốt má cô, nói nhỏ: "Bé cưng, chờ anh quay về!" Anh nói xong liền đứng thẳng người sải bước ra bên ngoài.
Lâm Kim Thư đưa tay ra đóng cửa lại, nói với Mặc Tu Nhân: "Mặc Tu Nhân, anh đừng lo lắng, anh đã dùng cách này để giữ cô ấy ở lại như vậy, thế thì em cũng sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không dễ dàng để cô ấy phải mạo hiểm, anh...!cũng phải cẩn thận!"
Lâm Kim Thư vừa dứt lời, Cảnh Hạo Đông đột nhiên nói: "Kim Thư...!Anh...!Anh cũng định đến đó!"
Mặc Tu Nhân đột ngột quay đầu lại, cau mày nói: "Cậu đi làm cái gì? Tôi còn có rất nhiều người trợ giúp, cậu đừng có đến làm loạn thêm!"
Cảnh Hạo Đông trước giờ chưa từng cố chấp như vậy: “Tôi nhất định phải đi, cho dù có lo lắng cho sự an toàn của tôi, tôi sẽ ở trên hỗ trợ cậu, sắp xếp nhân viên cấp cứu và nhân viên cứu trợ.
Cậu sẽ không có ý kiến gì đúng không!”
Nghe Cảnh Hạo Đông nói như vậy, Mặc Tu Nhân khế chau mày nhìn về phía Lâm Kim Thư.
Lâm Kim Thư mím môi: “Hai người là anh em tốt, Cảnh Hạo Đông đã có ý muốn đi thì được rồi, anh không cần phải suy xét đến ý của em, dù sao thì...!Cảnh Hạo Đông cũng đã là người lớn, anh ấy sẽ có trách nhiệm về việc làm của mình.”
Mặc Tu Nhân nghe vậy, liền liếc nhìn Cảnh Hạo Đông “Vậy thì cậu cứ ở trên tiếp trợ, nếu như thật sự có bất cứ vấn đề gì xảy ra không thể giải quyết được thì cử việc rời đi!"
Cảnh Hạo Đông đáp lời: "Được.
Nhưng mà trong lòng anh ta lại không hề nghĩ như vậy, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, anh ta làm sao có thể chạy được? Đương nhiên chuyện quan trọng trước tiên là phải cứu được Mặc Tu Nhân!
Mặc Tu Nhân đương nhiên có thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh ta, nhưng anh sớm đã có sắp xếp cả rồi, đến lúc đó, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh cũng sẽ để cho Triệu Văn Vương ngăn Cảnh Hạo Đông, không cho anh ta mạo hiểm.
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Cảnh Hạo Đông nói: “Cậu cứ nói chuyện với Lâm Kim Thư đi, tôi ra ngoài đợi cậu.
Cảnh Hạo Đông gật đầu, đợi đến khi Mặc Tu Nhân rời đi, anh ta liền nhìn Lâm Kim Thư, có chút áy nảy, trong lòng vô cùng muốn lên tiếng giải thích và hứa với Lâm Kim Thư, nhưng, cuối cùng lại chỉ có thể nói ra một câu: “Kim Thư...!anh...!anh sẽ chú ý an toàn!”
Lâm Kim Thư chớp chớp mắt, chỉ nhàn nhạt nói: “Trong lòng anh hiểu rõ là được, em đợi anh về!”
Sau đó, Lâm Kim Thư cụp mắt xuống, khiến người ta khó có thể nhìn ra được ánh mắt của cô.
Cảnh Hạo Đông nghe, vậy vẫn muốn nói gì đó, miệng mở ra, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Kim Thư, cuối cùng vẫn là không nói lời nào.
Cảnh Hạo Đông nhằm mắt lại nói: "Vậy anh đi trước đây!"
Cảnh Hạo Đông nói xong liền quay người rời đi.
Anh ta không thấy được, khoảnh khắc khi anh ta quay người lại, Lâm Kim Thư đã ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng của anh ta, ánh mắt có chút phức tạp cùng lo lắng.
Không phải cô ấy không lo lắng cho Cảnh Hạo Đông, chẳng qua là...!cô ấy sợ rằng nếu bản thân mình ngăn cản, Cảnh Hạo Đông sẽ càng thêm khó xử!
Suy cho cùng, cô ấy đã quá hiểu rõ về con người Cảnh Hạo Đông, thấy anh em gặp khó khăn, nếu như anh không ra tay giúp đỡ, sau này những chuyện như vậy sẽ trở thành một nút thắt khó gỡ trong lòng anh.
Lâm Kim Thư không muốn Cảnh Hạo Đông như thế, mặc dù cô ấy lạnh lùng và trông có vẻ nghiêm túc, nhưng cô ấy cũng biết rằng Cảnh Hạo Đông lúc nào cũng sợ cô, sợ cô tức giận, sợ cô không vui.
Cảnh Hạo Đông sẽ vì cảm xúc của cô mà trở nên thận trọng, vô cùng cẩn thận.
Tuy nhiên, cho dù có là vậy, thì cô ấy vẫn muốn cho
Cảnh Hạo Đông sự tự do lớn nhất
Nhìn bóng lưng của Cảnh Hạo Đông biến mất ở cửa, Lâm Kim Thư nhắm mắt lại, đặt tay lên ngực, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng rằng bọn họ có thể giải cứu người thành công.
Lâm Kim Thư chỉ cầu nguyện trong hai giây, sau đó nhanh chóng bỏ tay xuống, đi về phía máy tính.
Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông đang ở phía trước cổ gắng nỗ lực để cứu những người, cô ấy cũng sẽ ở phía sau cố gắng hết mình để kiểm soát thông tin và vị trí cho họ.
Nếu như cô ấy có thể làm việc nhiều thêm một chút, Mặc Tu Nhân và những người khác sẽ bớt đi một chút nguy hiểm!
Khi Cảnh Hạo Đông đi ra ngoài, Mặc Tu Nhân đang ngồi trên xe suy nghĩ về điều gì đó.
Cảnh Hạo Đông liếc nhìn Mặc Tu Nhân hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Mặc Tu Nhân chớp chớp mắt, sau đó anh khởi động xe, bình tĩnh trả lời: “Tôi muốn giải quyết chuyện ở đó càng sớm càng tốt, nếu không, Cẩm Sương khi tỉnh lại sẽ vô cùng lo làng!"
Cảnh Hạo Đông bĩu môi nói: “Vừa rồi cậu ra tay đánh ngất ai đó, chẳng phải làm khá dứt khoát hay sao!"
Mặc Tu Nhân nhưởng mày liếc anh ta một cái: “Chuyện gì xảy ra với cậu à, đột nhiên lại kẹp thương mang gậy như vậy? “
Cảnh Hạo Đông bị Mặc Tu Nhân nhìn thấu, ngay lập tức cảm thấy khó chịu: “Tôi làm gì có ý kẹp thương mang gậy chứ?”
Mặc Tu Nhân hừ nhẹ một tiếng nói: “Đúng vậy, cậu làm gì có kẹp thương mang gậy chứ, cậu chỉ là nói chậm chọc thôi!”
Cảnh Hạo Đông bị lời của Mặc Tu Nhân nói làm cho ngượng ngùng, không khỏi hằng giọng: "Cũng không phải...!Tôi chỉ là trong lòng có chút phiền muộn!"
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân không chút cảm xúc: "Cậu thì phiền muộn cái gì?".
ngôn tình hay
Cảnh Hạo Đông dựa vào cửa xe, nghiêng người về phía Mặc Tu Nhân: "Tu Nh, cậu nói thật với tôi, cậu có cảm thấy...!Lâm Kim Thư...!không đủ yêu tôi không?"
Mặc Tu Nhân đang lái xe, khi nghe những lời của anh ta nói, không khỏi khựng lại đôi chút, liếc nhìn anh ta: "Tôi còn nghĩ cậu có thể hỏi câu hỏi quan trọng gì, đừng làm phiên tôi lái xe
Vốn dĩ Cảnh Hạo Đông còn cho rằng câu hỏi của mình có chút kỳ dị, khác người, nhưng bây giờ khi nhìn thấy phản ứng này của Mặc Tu Nhân, anh ta đột nhiên lại càng muốn biết suy nghĩ của người bên cạnh.
Hơn nữa, Cảnh Hạo Đông biết rằng một khi Mặc Tu Nhân trả lời, đó chắc chắn sẽ là câu trả lời khách quan nhất.
Anh ta kiên nhẫn gạn hỏi: “Tu Nhân, cậu nói cho tôi nghe đi, tôi thật sự rất muốn biết suy nghĩ của cậu, không phải do tôi nghĩ nhiều, cậu nhìn xem, cậu muốn đi cứu người, Bạch Cẩm Sương một hai sống chết muốn đi cùng cậu, cô ấy không phải chỉ muốn tự mình đi cứu người, cũng chính là muốn góp một phần sức lực của mình, những điều này tôi điều hiểu cả, nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận rằng Bạch Cẩm Sương còn có nguyên nhân quan trọng hơn đó chính là lo lắng cho sự an nguy của cậu, cô ấy muốn cùng cậu cùng tiến cùng lui, tôi là người đứng ngoài cuộc quan sát, thấy thôi cũng đã ghen tị, thèm muốn được như vậy, cậu có biết không? Hơn nữa, chưa kể đến việc Bạch Cẩm Sương bây giờ còn đang mang thai nhưng lại vẫn quả quyết như vậy, tôi thật sự...!bị làm cho cảm động rồi!”
Mặc Tu Nhân không ngờ rằng Cảnh Hạo Đông lại ngu ngốc đến mức tự mình chui vào ngõ cụt
Anh ta là một người đứng ngoài cuộc, trông có vẻ ghen tị, nhưng anh ta lại không thử đặt mình vào vị trí đó, thử suy xét xem, nghĩ xem nếu anh ta là người trong cuộc sẽ có tâm trạng như thế nào.
Mặc Tu Nhân hừ nhẹ một tiếng nói: "Vậy thì cảm xúc của cậu thật sự rất nhạy cảm, lại bị chuyện này làm cho cảm động.
Sao cậu không thử nghĩ tới xem, nếu như Lâm Kim Thư mang thai, cho dù cô ấy nguyện sống chết với cậu, cùng tiến cùng lui với cậu, cậu có bằng lòng không?”.
**********
Chương 1045: Nhân viên tiếp ứng
Bạch Cẩm Sương nhìn anh: “Không phải em không nghe lời anh, chính là anh quá ngang ngược.
Rõ ràng anh biết đây là trách nhiệm em phải gánh chịu, nhưng lại khăng khăng thay em gánh chịu.
Dù sao đi nữa anh cũng không phải là em! Hơn nữa...!Tần Minh Xuân là...!em trai của anh, anh đi cứu anh ấy vốn dĩ là chuyện nên làm, còn Vân Yến, chính là bạn của em, em biết là anh lo lắng cho em, nhưng anh cũng không thể vì thế mà ngăn cản em được...!
Bạch Cẩm Sương vừa nói xong thì đột nhiên nhìn thấy Mặc Tu Nhân đưa tay lên.
Cô đang trong trạng thái xúc động mạnh, còn chưa kịp phản ứng lại, thì Mặc Tu Nhân đã trực tiếp nghiêng người sang, đập tay lên gáy cô.
Cơ thể Bạch Cẩm Sương mềm nhũn ngã vào vòng tay của Mặc Tu Nhân,
Mặc Tu Nhân nhìn cô, cúi đầu rồi hôn lên trán cô, sau đó mới nhìn về phía Lâm Kim Thư: “Lâm Kim Thư, có thể mượn phòng nghỉ của em dùng được không?"
Lâm Kim Thư gật gật đầu: “Đi theo em!”
Kỳ thực, Bạch Cẩm Sương đã mang thai rồi, cô ấy không muốn để Bạch Cẩm Sương phải đi mạo hiểm nhưng cô cũng biết rằng Bạch Cẩm Sương có lập trường riêng của mình vì vậy nên không nói thêm điều gì cả.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Mặc Tu Nhân dùng cách này để giữ Bạch Cẩm Sương ở lại, nói thật lòng, cô ấy thực sự yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương, đặt cô lên giường khách của nhà Lâm Kim Thư, cúi người đắp chăn cho cô, không nhịn được đưa tay ra vuốt má cô, nói nhỏ: "Bé cưng, chờ anh quay về!" Anh nói xong liền đứng thẳng người sải bước ra bên ngoài.
Lâm Kim Thư đưa tay ra đóng cửa lại, nói với Mặc Tu Nhân: "Mặc Tu Nhân, anh đừng lo lắng, anh đã dùng cách này để giữ cô ấy ở lại như vậy, thế thì em cũng sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không dễ dàng để cô ấy phải mạo hiểm, anh...!cũng phải cẩn thận!"
Lâm Kim Thư vừa dứt lời, Cảnh Hạo Đông đột nhiên nói: "Kim Thư...!Anh...!Anh cũng định đến đó!"
Mặc Tu Nhân đột ngột quay đầu lại, cau mày nói: "Cậu đi làm cái gì? Tôi còn có rất nhiều người trợ giúp, cậu đừng có đến làm loạn thêm!"
Cảnh Hạo Đông trước giờ chưa từng cố chấp như vậy: “Tôi nhất định phải đi, cho dù có lo lắng cho sự an toàn của tôi, tôi sẽ ở trên hỗ trợ cậu, sắp xếp nhân viên cấp cứu và nhân viên cứu trợ.
Cậu sẽ không có ý kiến gì đúng không!”
Nghe Cảnh Hạo Đông nói như vậy, Mặc Tu Nhân khế chau mày nhìn về phía Lâm Kim Thư.
Lâm Kim Thư mím môi: “Hai người là anh em tốt, Cảnh Hạo Đông đã có ý muốn đi thì được rồi, anh không cần phải suy xét đến ý của em, dù sao thì...!Cảnh Hạo Đông cũng đã là người lớn, anh ấy sẽ có trách nhiệm về việc làm của mình.”
Mặc Tu Nhân nghe vậy, liền liếc nhìn Cảnh Hạo Đông “Vậy thì cậu cứ ở trên tiếp trợ, nếu như thật sự có bất cứ vấn đề gì xảy ra không thể giải quyết được thì cử việc rời đi!"
Cảnh Hạo Đông đáp lời: "Được.
Nhưng mà trong lòng anh ta lại không hề nghĩ như vậy, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, anh ta làm sao có thể chạy được? Đương nhiên chuyện quan trọng trước tiên là phải cứu được Mặc Tu Nhân!
Mặc Tu Nhân đương nhiên có thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh ta, nhưng anh sớm đã có sắp xếp cả rồi, đến lúc đó, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh cũng sẽ để cho Triệu Văn Vương ngăn Cảnh Hạo Đông, không cho anh ta mạo hiểm.
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Cảnh Hạo Đông nói: “Cậu cứ nói chuyện với Lâm Kim Thư đi, tôi ra ngoài đợi cậu.
Cảnh Hạo Đông gật đầu, đợi đến khi Mặc Tu Nhân rời đi, anh ta liền nhìn Lâm Kim Thư, có chút áy nảy, trong lòng vô cùng muốn lên tiếng giải thích và hứa với Lâm Kim Thư, nhưng, cuối cùng lại chỉ có thể nói ra một câu: “Kim Thư...!anh...!anh sẽ chú ý an toàn!”
Lâm Kim Thư chớp chớp mắt, chỉ nhàn nhạt nói: “Trong lòng anh hiểu rõ là được, em đợi anh về!”
Sau đó, Lâm Kim Thư cụp mắt xuống, khiến người ta khó có thể nhìn ra được ánh mắt của cô.
Cảnh Hạo Đông nghe, vậy vẫn muốn nói gì đó, miệng mở ra, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Kim Thư, cuối cùng vẫn là không nói lời nào.
Cảnh Hạo Đông nhằm mắt lại nói: "Vậy anh đi trước đây!"
Cảnh Hạo Đông nói xong liền quay người rời đi.
Anh ta không thấy được, khoảnh khắc khi anh ta quay người lại, Lâm Kim Thư đã ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng của anh ta, ánh mắt có chút phức tạp cùng lo lắng.
Không phải cô ấy không lo lắng cho Cảnh Hạo Đông, chẳng qua là...!cô ấy sợ rằng nếu bản thân mình ngăn cản, Cảnh Hạo Đông sẽ càng thêm khó xử!
Suy cho cùng, cô ấy đã quá hiểu rõ về con người Cảnh Hạo Đông, thấy anh em gặp khó khăn, nếu như anh không ra tay giúp đỡ, sau này những chuyện như vậy sẽ trở thành một nút thắt khó gỡ trong lòng anh.
Lâm Kim Thư không muốn Cảnh Hạo Đông như thế, mặc dù cô ấy lạnh lùng và trông có vẻ nghiêm túc, nhưng cô ấy cũng biết rằng Cảnh Hạo Đông lúc nào cũng sợ cô, sợ cô tức giận, sợ cô không vui.
Cảnh Hạo Đông sẽ vì cảm xúc của cô mà trở nên thận trọng, vô cùng cẩn thận.
Tuy nhiên, cho dù có là vậy, thì cô ấy vẫn muốn cho
Cảnh Hạo Đông sự tự do lớn nhất
Nhìn bóng lưng của Cảnh Hạo Đông biến mất ở cửa, Lâm Kim Thư nhắm mắt lại, đặt tay lên ngực, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng rằng bọn họ có thể giải cứu người thành công.
Lâm Kim Thư chỉ cầu nguyện trong hai giây, sau đó nhanh chóng bỏ tay xuống, đi về phía máy tính.
Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông đang ở phía trước cổ gắng nỗ lực để cứu những người, cô ấy cũng sẽ ở phía sau cố gắng hết mình để kiểm soát thông tin và vị trí cho họ.
Nếu như cô ấy có thể làm việc nhiều thêm một chút, Mặc Tu Nhân và những người khác sẽ bớt đi một chút nguy hiểm!
Khi Cảnh Hạo Đông đi ra ngoài, Mặc Tu Nhân đang ngồi trên xe suy nghĩ về điều gì đó.
Cảnh Hạo Đông liếc nhìn Mặc Tu Nhân hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Mặc Tu Nhân chớp chớp mắt, sau đó anh khởi động xe, bình tĩnh trả lời: “Tôi muốn giải quyết chuyện ở đó càng sớm càng tốt, nếu không, Cẩm Sương khi tỉnh lại sẽ vô cùng lo làng!"
Cảnh Hạo Đông bĩu môi nói: “Vừa rồi cậu ra tay đánh ngất ai đó, chẳng phải làm khá dứt khoát hay sao!"
Mặc Tu Nhân nhưởng mày liếc anh ta một cái: “Chuyện gì xảy ra với cậu à, đột nhiên lại kẹp thương mang gậy như vậy? “
Cảnh Hạo Đông bị Mặc Tu Nhân nhìn thấu, ngay lập tức cảm thấy khó chịu: “Tôi làm gì có ý kẹp thương mang gậy chứ?”
Mặc Tu Nhân hừ nhẹ một tiếng nói: “Đúng vậy, cậu làm gì có kẹp thương mang gậy chứ, cậu chỉ là nói chậm chọc thôi!”
Cảnh Hạo Đông bị lời của Mặc Tu Nhân nói làm cho ngượng ngùng, không khỏi hằng giọng: "Cũng không phải...!Tôi chỉ là trong lòng có chút phiền muộn!"
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân không chút cảm xúc: "Cậu thì phiền muộn cái gì?".
ngôn tình hay
Cảnh Hạo Đông dựa vào cửa xe, nghiêng người về phía Mặc Tu Nhân: "Tu Nh, cậu nói thật với tôi, cậu có cảm thấy...!Lâm Kim Thư...!không đủ yêu tôi không?"
Mặc Tu Nhân đang lái xe, khi nghe những lời của anh ta nói, không khỏi khựng lại đôi chút, liếc nhìn anh ta: "Tôi còn nghĩ cậu có thể hỏi câu hỏi quan trọng gì, đừng làm phiên tôi lái xe
Vốn dĩ Cảnh Hạo Đông còn cho rằng câu hỏi của mình có chút kỳ dị, khác người, nhưng bây giờ khi nhìn thấy phản ứng này của Mặc Tu Nhân, anh ta đột nhiên lại càng muốn biết suy nghĩ của người bên cạnh.
Hơn nữa, Cảnh Hạo Đông biết rằng một khi Mặc Tu Nhân trả lời, đó chắc chắn sẽ là câu trả lời khách quan nhất.
Anh ta kiên nhẫn gạn hỏi: “Tu Nhân, cậu nói cho tôi nghe đi, tôi thật sự rất muốn biết suy nghĩ của cậu, không phải do tôi nghĩ nhiều, cậu nhìn xem, cậu muốn đi cứu người, Bạch Cẩm Sương một hai sống chết muốn đi cùng cậu, cô ấy không phải chỉ muốn tự mình đi cứu người, cũng chính là muốn góp một phần sức lực của mình, những điều này tôi điều hiểu cả, nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận rằng Bạch Cẩm Sương còn có nguyên nhân quan trọng hơn đó chính là lo lắng cho sự an nguy của cậu, cô ấy muốn cùng cậu cùng tiến cùng lui, tôi là người đứng ngoài cuộc quan sát, thấy thôi cũng đã ghen tị, thèm muốn được như vậy, cậu có biết không? Hơn nữa, chưa kể đến việc Bạch Cẩm Sương bây giờ còn đang mang thai nhưng lại vẫn quả quyết như vậy, tôi thật sự...!bị làm cho cảm động rồi!”
Mặc Tu Nhân không ngờ rằng Cảnh Hạo Đông lại ngu ngốc đến mức tự mình chui vào ngõ cụt
Anh ta là một người đứng ngoài cuộc, trông có vẻ ghen tị, nhưng anh ta lại không thử đặt mình vào vị trí đó, thử suy xét xem, nghĩ xem nếu anh ta là người trong cuộc sẽ có tâm trạng như thế nào.
Mặc Tu Nhân hừ nhẹ một tiếng nói: "Vậy thì cảm xúc của cậu thật sự rất nhạy cảm, lại bị chuyện này làm cho cảm động.
Sao cậu không thử nghĩ tới xem, nếu như Lâm Kim Thư mang thai, cho dù cô ấy nguyện sống chết với cậu, cùng tiến cùng lui với cậu, cậu có bằng lòng không?”.
Danh sách chương