**********
Chương 1061: Điều cuối cùng
Bạch Cẩm Sương nói xong, thật sự bỏ đi!
Mặc Tu Nhân có chút dỡ khóc dỡ cười, cô nhóc này...!Hôm nay thật sự nổi giận rồi!
Mặc Tu Nhân đưa tay xoa xoa mí mắt, tinh thần có chút mệt mỏi, anh nhìn chằm chằm vào cửa phòng quần áo mấy cải, nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Cẩm Sương càng lúc càng xa, cạn lời lắc đầu cười, ánh mắt nhìn theo vô cùng bất lực lại cưng chìu.

Bạch Cẩm Sương cầm lấy váy ngủ, liền đi đến phòng tăm.

Dù sao hôm nay cô cũng bị làm khổ rất lâu, thay xong váy ngủ đi đến trước phòng quần áo, lại không nghe thấy bên trong có bất kỳ âm thanh nao.


Bạch Cẩm Sương gọi một tiếng: "Mặc Tu Nhân!" Mặc Tu Nhân không lên tiếng.

Bạch Cẩm Sương khế cong mày lại: "Mặc Tu Nhân!" Mặc Tu Nhân vẫn không đáp lại.

Bạch Cẩm Sương nhíu mày lại, giọng nói cũng trở nên dịu dàng đi vài phần: "Tu Nhân"
Kết quả, Mặc Tu Nhân vẫn là không nói câu nào.

Bạch Cẩm Sương hơi lo lắng, nghĩ đến mấy ngày này
Mặc Tu Nhân lo bận rộn giúp cô xử lý chuyện của nhà họ Đỗ, bận giúp mẹ cô chuẩn bị phẫu thuật, còn phải lo việc của công ty, kết quả, mẹ cô vừa làm xong phẫu thuật, Tần Minh Xuân lại mất tích, vì muốn ứng cứu Tần Minh Xuân, hôm nay cả ngày anh chưa ăn được miếng cơm, lại còn ở phòng thí nghiệm ngầm của Lục Thành Ngôn mệt nhọc cả ngày, nghĩ đến đây, Bạch Cẩm Sương, nghĩ đến đây, Bạch Cẩm Sương trong chốc lát mềm lòng, trong lòng mơ hồ.

Cô không kịp suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng vặn chìa khóa mở cửa ra.

Kết quả, vừa mở cửa ra, sau cửa bỗng dùng sức, tay cầm nắm cửa của Bạch Cẩm Sương bị đẩy lại còn cô bị Mặc Tu Nhân kéo về phía trước ngã vào trong lòng anh.

Bạch Cẩm Sương bị dọa đến tim đập nhanh, cô phản ứng lại, ngẩng đầu lên bài ra khuôn mặt hung dữ như cọp trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Anh làm gì thế?"
Mặc Tu Nhân cười một cái: "Anh đang đợi em đó!"
Bạch Cẩm Sương bặm môi: "Anh đang đợi em, vậy sao vừa rồi lúc em gọi sao anh không quan tâm em?"
Mặc Tu Nhân cười như không cười: "Em nhốt anh ở trong này, không cho anh đi ra ngoài, vậy lúc em gọi anh tại sao anh phải quan tâm em?"
Bạch Cẩm Sương không nhượng bộ nói: "Chẳng lẽ không phải tại anh làm sai, em mới nhốt anh trong này sao?"

Mặc Tu Nhân ngược lại không tiếp tục tranh cãi với Bạch Cẩm Sương, vô cùng biết thời thế nói: "Cho nên, hiện giờ anh biết lỗi rồi, xin lỗi em, cục cưng à!"
Mặc Tu Nhân nói rồi cúi thấp đầu xuống dùng trán cọ cọ mí mắt của Bạch Cẩm Sương, biểu cảm vô cùng dịu dàng.

Bạch Cẩm Sương không chút không thoải mái, hiển nhiên cổ muốn Mặc Tu Nhân nhận lỗi, nhưng mà Mặc Tu Nhân thật sự biết sai rồi hay sao, cô lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cô vươn tay đẩy khuôn mặt tuấn tủ của Mặc Tu Nhân lui về phía sau: "Chờ đã, tránh xa em ra, không được dùng mỹ nhân kế, nói em nghe trước anh sai chỗ nào?"
Mặc Tu Nhân nghe thấy cô nói dùng mỹ nhân kế, nhịn không được thấp giọng cười: "Cục cưng, sao em lại đáng yêu như thế?"
Bạch Cẩm Sương: "Hớ hớ...!Em nhốt anh cả buổi tối ở đây, anh nhìn em xem thử có đáng yêu hay không!"
Tay của Mặc Tu Nhân ôm trên eo cô không buông ra, miệng thì nói: "Vợ phạt chồng là đạo lý hiển nhiên, dù cho có nhốt anh cả đời, anh cũng cam tâm tình nguyện, trong lòng anh, em mãi mãi là người con gái đáng yêu nhất."
Nghe thấy Mặc Tu Nhân biết ăn nói như thế, Bạch Cẩm Sương không khỏi đỏ mặt, cô ngượng ngùng cố ý bài ra bộ mặt khó chịu: "Anh bớt mồm mép láu lỉnh đi nhé, anh nói trước đi, anh sai ở đâu nè, đừng có mà đổi đề tài nói chuyện của em nhé!"
Thái độ của Mặc Tu Nhân rất thành thật, nghe thấy những lời nói này của Bạch Cẩm Sương, lập tức nhận sai "Thứ nhất, anh không nên tự ý đánh ngất em!"
Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời này, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Theo như ý anh nói, chỉ cần anh không tự ý đánh ngất em, thì những gì anh làm điều là đúng hết có đúng không?"
Mặc Tu Nhân: “Anh không phải là có ý này, chỉ là em cũng biết, lúc đó em cứ khăng khăng muốn đi cứu Tần Minh Xuân, anh biết em là bởi vì cảm thấy lúc trước mình đã nói sia, tiết lộ bí mật của anh ta, nên ôm trách nhiệm lên mình, nhưng mà...!Anh thật sự không muốn em gặp nguy hiểm, hơn thế nữa, em còn đang mang hai đứa nhỏ trong bụng đó, anh làm sao nở để em đi mạo hiểm chứ, coi như nề mặt của con chúng ta, em đừng có tính toán với anh nữa có được không?"
Bạch Cẩm Sương nghe thấy thế càng thêm khó chịu: “Cho nên anh chính là vì tốt cho em, thì có thể đánh ngất em hay sao có đúng không? Nói tới nói lui, anh vẫn có lý đúng không?"
Mặc Tu Nhân lắc đầu: "Không phải, tuyệt đối không phải, chuyện này là lỗi của anh, anh nhất định nhận lỗi, anh không nên bởi vì bất kỳ lý do gì đánh ngất em!”
Bạch Cẩm Sương nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Cái này còn tạm được! Chỉ có điều, chẳng lẽ anh chỉ làm sai chuyện này thôi sao?"
Mặc Tu Nhân nghe thấy những lời này rủ mí mắt xuống suy nghĩ hai giây, mới từ từ mở miệng nói: "Thứ hai, anh không nên ngăn cản Vân Yến đi thăm Sở Tuấn Thịnh, dù sao, Sở Tuấn Thịnh vì muốn cứu Vân Yến mới bị thương, họ lại là người yêu của nhau, trong lòng Vân Yến nhất định vô cùng tự trách và áy náy, anh làm như vậy, là không công bằng với Vân Yến!"
Bạch Cẩm Sương nghe thấy chuyện này, bèn không có lý do mà tức giận: "Anh cũng biết không công bằng với Vân Yến, mà anh vẫn làm?"
Mặc Tu Nhân bất lực nhìn Bạch Cẩm Sương, nhịn không được đưa tay vuốt tóc cô, muốn an ủi cảm xúc của cô: "Không phải anh nhất định muốn làm, là bởi vì anh thấy Sở Tuấn Thịnh bị thương còn cứu anh, anh không thể không đồng ý với anh ta, chuyện đã đồng ý với người ta, anh phải cố hết sức đi là cho bằng được, không đúng sao? Cục cưng, truyện này anh thật sự không phải cố ý đầu, em đừng có tức giận nữa có được không?"

Bạch Cẩm Sương nghĩ đến chuyện của Vân Yến và Sở Tuấn Thịnh, nói đến cùng, mỗi người đều có lập trường riêng, Sở Tuấn Thịnh không muốn để cho Vân Yến nhìn thấy dáng vẻ của anh ta hiện giờ, nhưng mà Vân Yến được Sở Tuấn Thịnh liều mạng cứu sống, tự trách lại cảm động, sao có thể không đi thăm anh ta được.

Nói tới nói lui, đây thật ra là chuyện mâu thuẫn riêng của hai người họ, có liên quan gì đến cô và Mặc Tu Nhân đâu.

Chỉ là, nghĩ đến cách làm hôm nay của Mặc Tu Nhân, không ít thì nhiều cũng là bởi vì anh có thể hiểu được Sở Tuấn Thịnh, chính là đứng về phía Sở Tuấn Thịnh, nên trong lòng của Bạch Cẩm Sương mới không thấy thoải mái.

Đúng nếu là cô, thì cô cũng sẽ đồng tình với những gì mà Sở Tuấn Thịnh gặp phải, chỉ có điều cô tuyết đối không hy vọng, mình và Mặc Tu Nhân cũng sẽ có một ngày gặp phải chuyện tương tự, Mặc Tu Nhân sẽ chọn lựa bỏ rơi cô, nếu mà như thế, cô cũng sẽ không chịu nỗi!
Nghĩ đến đây, cô tiếp tục trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Còn nữa không?" Mặc Tu Nhân sửng sốt: "Còn chuyện gì nữa?"
Bạch Cẩm Sương khế ngẩng cầm lên: "Cho nen, anh mới ý thức được chút lỗi lầm này thôi ư?
Mặc Tu Nhân trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nói: "Không...!Vẫn còn có điều...!Thứ ba, hôm nay anh ở bên ngoài, không nên bởi vì chuyện của Vân Yến và Sở Tuấn Thịnh mà cãi nhau với em, không chịu nhường em, đây cũng là lỗi của anh!"
Bạch Cẩm Sương ngược lại không để ý điểm này, nghe thấy Mặc Tu Nhân nói thế, cô nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Hứ, cũng coi như anh biết suy nghĩ, nếu như bản thân anh không ý thức được vấn đề quan trọng nhất, vậy để em nói cho anh biết, cái sai lớn nhất của anh ngày hôm nay, đó chính là anh đã nhận lỗi rồi, thì không nên nói bất cứ lời biện minh nào hết, nếu không, những gì anh nhận lỗi nếu không phải là cam tâm tình nguyện, thì sao lại làm trái lòng mình mà nhận sai chứ?"
Mặc Tu Nhân lập tức gật đầu: "Ừm, vợ anh nói rất đúng!"
Bạch Cẩm Sương thấy thái độ của Mặc Tu Nhân tốt như thế, tâm trạng bất giác cũng tốt lên rất nhiều: "Còn một điều cuối cùng!"
Mặc Tu Nhân có chút ngơ ngác: "Hôm nay anh làm sai nhiều vậy ư?"
Bạch Cẩm Sương ngẩn cầm dưới lên, mặt tràn đầy đắc ý nói: "Đúng đó, chuyện anh làm sai quá nhiều rồi, điều cuối cùng này chính là, anh sai những cái sai của anh đó, vợ anh sai cũng là anh sai đó, tất cả mọi lỗi lầm, anh đều phải một mình gánh vác hết, anh có phục hay không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện