Sau khi Bạch Cẩm Sương gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại đi, cô biết trong lòng mình cảm thấy khó chịu, cáu kỉnh với Mặc Tu Nhân là rất vô lý.

Thật ra cô cũng không muốn phát cáu với Mặc Tu Nhân, mà chỉ là nghĩ đến...!từ đầu cuối sự trả thù của Sở Hạnh Từ cô và Mặc Tu Nhân đều biết chuyện, trong lòng cô cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cô không biết rốt cuộc là mình đang nổi giận với Mặc Tu Nhân hay là giận chính mình, nói tóm lại là khi nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Thẩm Đinh Nhiên, trong lòng cô thật sự rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Thẩm Đinh Nhiên vùi mặt vào đùi, ngồi trên ghế ở hành lang phòng cấp cứu, khóc rất lâu rất lâu, các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều biết tình hình của cô ấy, nên cũng không có ai tới quấy rầy cô ấy.

Bạch Cẩm Sương yên lặng ngồi ở một bên, lặng lẽ bầu bạn với cô ấy.


Cô nghĩ, trước đây cô cho rằng mình không thể nào quản được chuyện của Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên, cho nên cuối cùng bọn họ mới đi đến bước đường này.

Cô cũng không biết những gì mình làm trước đây là đúng hay sai, nhưng giờ phút này, cô vẫn rất áy náy và tự trách bản thân mình, cô muốn đồng hành cùng với cô gái đáng thương Thẩm Đinh Nhiên này.

Thời gian từng giây từng phút cứ trôi qua, đến buổi trưa, Mặc Tu Nhân mua đồ ăn trưa đến.

Anh ở đầu bên kia của hành lang phòng cấp cứu, gửi một tin nhắn cho Bạch Cẩm Sương.

(Mặc Tu Nhân: Cẩm Sương, anh đã mua bữa trưa rồi, em với Thẩm Đinh Nhiên ăn một chút đi! ] [Bạch Cẩm Sương: Thẩm Đinh Nhiên không ăn nổi đâu! ] [Mặc Tu Nhân: Cô ấy không ăn, nhưng em phải ăn, trong bụng còn có em bé nữa mà!) [Bạch Cẩm Sương: Em cũng không có cảm giác thèm ăn! [Mặc Tu Nhân: Cẩm Sương, anh sẽ tức giận đấy! 1 (Bạch Cẩm Sương: Em sang đó lấy! 1
Sau khi Bạch Cẩm Sương gửi tin nhắn xong, cô đứng dậy và liếc nhìn Thẩm Đinh Nhiên vẫn đang gục trên đùi.

Thẩm Đinh Nhiên đã ngừng khóc rồi, chỉ là đang vùi mặt lên đùi mình và cứ giữ trạng thái như vậy, như thể bị giam cầm mình trong thế giới của riêng một mình cô ấy vậy.

Bạch Cẩm Sương bất lực thở dài, đứng dậy đi về bên phía Mặc Tu Nhân.

Cô đi đến bên cạnh Mặc Tu Nhân, rồi vươn tay định lấy thức ăn, kết quả Mặc Tu Nhân đã nắm lấy cánh tay cô lại, kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Em yêu, hôm nay anh cũng tức giận rồi, em có biết không?”
Bạch Cẩm Sương im lặng một lúc, rồi mím môi lại: “Em biết, hôm nay em có chút giận cá chém thớt anh, là lỗi của em, em thừa nhận!”
Mặc Tu Nhân khế “hừm” một tiếng, không nhịn được nhéo lỗ tai: “Em giận cá chém thớt anh, anh có thể hiểu được, dù sao thì anh vẫn luôn biết chuyện Sở Hạnh Từ muốn trả thù, chỉ là anh đã lựa chọn ngoảnh mặt làm thinh mà thôi, em thương xót cho Thẩm Đinh Nhiên cho nên nhắm vào anh thì anh không có ý kiến, chẳng qua chỉ là em không nên để cho cảm xúc của mình chịu ảnh hưởng quá nhiều, anh sẽ đau lòng đấy, em có biết không hả?”
Môi của Bạch Cẩm Sương mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời.


Thấy cô không đáp lại, Mặc Tu Nhân liền ôm cô chặt hơn: “Cẩm Sương, rốt cuộc là em có hiểu ý của anh không? Anh có thể chấp nhận việc em đâm anh một dao, nhưng anh không thể chấp nhận việc em tự làm tổn thương chính bản thân mình!”
Lời nói của Mặc Tu Nhân vừa tức giận lại vừa lo lắng, thân thể Bạch Cẩm Sương khẽ run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả rõ.

Cô nhắm mắt lại, ra sức ôm Mặc Tu Nhân lại: “Em biết rồi, sau này em sẽ không như vậy nữa!” Mặc Tu Nhân nhướng mày: “Không còn gì khác nữa à?"
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Em rất hạnh phúc khi anh coi trọng em đến như vậy, thành thật mà nói thì Mặc Tu Nhân à sự cảm động mà anh dành cho em, không ai khác có thể cho được nữa, chỉ là...!Thẩm Đinh Nhiên bây giờ đang ở trong tình trạng không tốt, em muốn ở bên cạnh cô ấy, như thế thì sau này khi nghĩ lại em sẽ không đến nỗi quá bức bối!”
Nghe cô nói như vậy, Mặc Tu Nhân thở phào một hơi “Được rồi, em đi đi, anh sẽ ở bệnh viện, em có chuyện gì thì cứ liên lạc với anh bất cứ lúc nào! Nhưng em phải hứa với anh rằng cho dù Thẩm Đinh Nhiên có ăn uống hay không thì bản thân em cũng đều phải ăn đấy!”
Bạch Cẩm Sương ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em nhất định sẽ ăn cơm trưa mà!”
Lúc này Mặc Tu Nhân mới hài lòng mà buông cô ra.

“Em đi bầu bạn với Thẩm Đinh Nhiên đi!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, nhận lấy cơm trưa, khi cô chuẩn bị rời đi thì không biết là đã nhớ ra chuyện gì, liền đột nhiên nhìn về phía Mặc Tu Nhân hỏi: “Nhân tiện, Sở Hạnh Từ...!anh ta có đến tìm anh không?”
Sáng nay Sở Hạnh Từ có gọi cho Bạch Cẩm Sương, trước đó Bạch Cẩm Sương cũng đã hứa là sẽ nói cho anh ta biết tình hình ở bệnh viện.

Chẳng qua chỉ là khi nghe tin hai vợ chồng Thẩm Diệp Bách không thể cứu chữa được nữa, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có hơi tức giận, nếu như đây là kết quả mà Sở Hạnh Từ muốn, vậy thì hà cớ gì mà anh ta phải nghe ngóng chứ, trong vòng chưa đầy một ngày chuyện về cái chết của hai vợ chồng Thẩm Diệp Bách e rằng sẽ được đồn đại khắp nơi mà thôi.

Rõ ràng bây giờ anh ta quan tâm đến kết quả như vậy, nói cho cùng cũng là vì anh ta đang lo lắng cho Thẩm Đinh Nhiên mà thôi.

Tuy nhiên, nếu anh ta thực sự lo lắng cho Thẩm Định Nhiên thì hà cớ gì lại phải sử dụng cái thủ đoạn quyết liệt như vậy chứ.

Bạch Cẩm Sương thật sự không hiểu nổi Sở Hạnh Từ, bất kể trong lòng anh ta nghĩ ra sao, thì anh ta cũng đã gây ra tổn thương cho Thẩm Đinh Nhiên mất rồi!

Mặc Tu Nhân quá hiểu Bạch Cẩm Sương, anh nghe thấy câu hỏi của Bạch Cẩm Sương thì đã biết ngay trong lòng cô đang nghĩ gì rồi.

Anh không nhịn được đưa tay ra xoa xoa tóc của Bạch Cẩm Sương, bất lực lên tiếng nói: “Em cứ yên tâm đi, Sở Hạnh Từ đã hỏi anh tình hình ở đây, anh không nói với anh ta, rồi anh ta muốn đến bệnh viện tìm Thẩm Đinh Nhiên nhưng đã bị anh ngăn cản lại rồi!”
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Thẩm Đinh Nhiên đang tự giam mình trong thế giới của riêng của cô ấy một cái, không cầm được khế “hừm” một tiếng: “Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì ban đầu việc gì phải như thế!”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Ừm, em nói đúng!”
Bạch Cẩm Sương cong miệng lại: “Quên đi, đợi khi nào anh ta hỏi lại, anh nói cho anh ta biết cũng không sao, chỉ là nếu anh ta muốn đến tìm Thẩm Đinh Nhiên, anh vẫn nên ngăn lại đi nhé, để tránh việc Thẩm Đinh Nhiên bị anh ta làm cho kích động!”
Mặc Tu Nhân khẽ cười: “Được, mọi chuyện đều nghe theo em, nhưng em cũng khuyên nhủ Thẩm Đinh Nhiên, cho dù cô ấy có khó chịu đến thế nào, cô ấy cũng không thể ở mãi trong bệnh viện được, bố mẹ của cô ấy cũng phải được an táng, còn công ty nhà họ Thẩm cũng không thể chống cự tiếp được nữa rồi, cho dù là xin phá sản thì cô ấy cũng phải hỏi một hoặc hai câu, không thể cứ bỏ mặc mọi thứ như vậy được!”
Bạch Cẩm Sương thở dài mệt mỏi: “Em biết những gì anh nói là có lý, chẳng qua chỉ là...!nếu bây giờ nói những điều này với cô ấy liệu có phải là quá tàn nhẫn rồi hay không?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, thế giới người lớn từ đó đến giờ đều luôn tàn nhẫn như vậy.

Thực tế thì nếu loại bỏ đi phần tình cảm giữa Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ, trên thế giới này có rất nhiều người đã phải nhảy lầu vì phá sản, khắp nơi luôn chỉ có kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, chỉ cần làm trong phạm vi pháp luật cho phép, thua rồi chính là thua rồi, thua thì chính là do mình không bằng người khác, chỉ có thể chấp nhận mà thôi! Em nói rằng nếu như bây giờ nói những chuyện này với Thẩm Đinh Nhiên là tàn nhẫn, vậy thì em nghĩ...!khi nào mới không tàn nhẫn? Không còn nhiều thời gian để cô ấy điều chỉnh cảm xúc lại nữa đâu, dù sao thì bố mẹ của cô ấy cũng không thể đặt ở trong nhà xác bệnh viện mãi được, bọn họ chỉ có một đứa con gái là Thẩm Đinh Nhiên mà thôi, em nói với Thẩm Đinh Nhiên những điều này, mặc dù cô ấy rất yếu đuối nhưng tất cả những lời này chắc là cô ấy đều hiểu được!”
Bạch Cẩm Sương có chút khó xử: “Nhất định là cô ấy sẽ hiểu, chỉ là...!việc cô ấy khó có thể chấp nhận được chuyện này cũng là sự thật!”
Mặc Tu Nhân nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Bạch Cẩm Sương, nhịn không được vươn tay bóp khuôn mặt của cô: “Em thương xót cho cô ấy, vậy có bao giờ em nghĩ đến việc Sở Hạnh Từ biết Thẩm Đinh Nhiên không thể chịu đựng nổi, rồi nếu như anh ta chủ động đến đây giúp Thẩm Đinh Nhiên thì sao hả? Thẩm Đinh Nhiên sẽ chấp nhận hay không chấp nhận đây? Đến lúc đó e rằng cô ấy sẽ bị Sở Hạnh Từ kích động, lại phải sụp đổ một lần nữa mất!”
Bạch Cẩm Sương thở dài: “Hình như là vậy đấy!” Mặc Tu Nhân: “Tự tin lên một chút, bỏ chữ “hình như và “đẩy” đi đi!"
Bạch Cẩm Sương: “
Người đàn ông này quả nhiên lý trí như một viên đá vậy! Cảm xúc bị tê liệt hết rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện