Bạch Cẩm Sương không cố tiếp tục truy hỏi xem tại sao Mặc Tu Nhân lại hiểu Sở Ttu Từ đến như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy có chút lo lắng: “Em cảm thấy nếu Sở Hạnh Từ thật sự làm vậy thì anh ta chỉ đơn giản là muốn ép chết Thẩm Đinh Nhiên mà thôi, Thẩm Đinh Nhiên đã đủ đáng thương rồi vậy mà anh ta còn dám..”
Cứ mỗi lần nghĩ đến thủ đoạn biến thái của Mặc Tu Nhân trong lòng Bạch Cẩm Sương lại cảm thấy hoảng sợ đồng thời cô cũng cảm thấy thật khó tin nếu như Sở Hạnh Từ thật sự yêu Thẩm Đinh Nhiên thì anh ta sẽ làm như vậy sao?
Mà cô lại nghe được những suy đoán của Mặc Tu
Nhân thì liệu có nên đi xem tình hình để ngăn chặn Sở
Hạnh Từ lại hay không?
Cô cũng biết rằng trên thế giới này làm gì có ai cứ luôn đi giúp đỡ người ngoài nhưng nếu Sở Hạnh Từ thật sự dám làm như vậy thì cô làm sao có thể cứ bàng quang mặc kệ được?
Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái út
Mới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang cúi đầu suy nghĩ liền nhướng mày hỏi: “Em rất lo cho Thẩm Đinh Nhiên sao?"

Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Mặc Tu Nhân rồi nói: “Em có lo lắng hay không còn phụ thuộc vào những gì anh vừa nói, rốt cuộc là có xảy ra chuyện gì hay không?”
Mặc Tu Nhân mỉm cười rồi không nhịn được mà đưa tay lên xoa đầu cô: “Em yên tâm, anh sẽ không để người của Mặc Ngôn theo dõi Thẩm Đinh Nhiên đâu, nếu như.”
Mặc Tu Nhân nhìn xuống nói: “Nếu như Sở Hạnh Từ thật sự làm như những gì đã nói thì anh sẽ phái người đi ngăn anh ta lại, suy cho cùng...!chuyện bây giờ là do anh ta đã làm sai nếu như vẫn cứ tiếp tục phạm sai lầm thì anh ta và Thẩm Đinh Nhiên có lẽ sẽ không còn đường lui nữa!”
Bạch Cẩm Sương trợn tròn mắt lên nhìn: “Em cảm thấy bây giờ cũng đã không còn đường lui nữa rồi!”
Mặc Tu Nhân mỉm cười rồi nhìn Bạch Cẩm Sương bằng ánh mắt nuông chiều.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy anh đang định đưa tay lên xoa đầu mình liền lập tức ngăn anh lại: “Anh tập trung lái xe đi, em không muốn gặp tai nạn đâu!”
Mặc Tu Nhân nghe vậy không nhịn được mà bật cười: “Ừm, anh sẽ tập trung lái xe, suy cho cùng xe của chúng ta có bốn người cơ mà!”
Bạch Cẩm Sương nghe anh nói vậy không nhịn được mà bật cười nhưng không nói gì cả.
Mặc dù những phân tích của Mặc Tu Nhân khiến người ta cảm thấy đáng sợ nhưng Bạch Cẩm Sương cảm thấy Sở Hạnh Từ không nên điên cuồng mất trí như vậy.
Cùng lúc này Bạch Cẩm Sương lại cảm thấy Sở Hạnh Từ không điên cuồng như vậy vfi giờ đây đang gọi điện trong phòng làm việc của anh ta.

“Ừm, biệt thự thì phải đi kèm với tầng hầm, bản vẽ thiết kế tầng hầm một lát nữa tôi sẽ gửi cho anh, mật mã ở cửa tầng hầm sau khi tôi quyết định xong thì gửi đi lắp đặt nhé!” Sở Hạnh Từ một bên vừa nói còn một bên thì một bên nghịch ngợm dải vải lụa ở trong tay rồi đặt chúng vào một cái túi ở bên cạnh, nhìn thoáng qua thì vẫn có thể nhìn được trong chiếc túi dường như là một bộ quần áo nam và thứ nhỏ nhỏ như kéo.
Không biết phía bên kia nói gì nhưng chỉ thấy Sở Hạnh Từ cười nói: “Tại sao lại muốn đổi chỗ ở ư, không phải tôi đổi mà là em trai tôi, bây giờ anh ấy đang hôn mê và bị trở thành người thực vật nên tôi định sửa sang lại một chút để tạo điều kiện thật tốt cho anh ấy điều dưỡng!”
Sở Hạnh Từ nói thêm vài câu với đối phương sau đó thì cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại nụ cười trong ánh mắt của Sở Hạnh Từ cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Anh ta không phải là người ngây thơ như vậy, mặc dù anh ta cũng mong rằng sau khi Thẩm Đinh Nhiên xử lý xong chuyện của vợ chồng Thẩm Diệp Bách xong sẽ đồng ý quay lại ở bên anh ta nhưng anh ta cũng biết rằng khả năng này rất thấp.
Bây giờ anh ta đã biết rõ bản thân muốn cái gì vì vậy việc anh ta buông tay từ bỏ là điều không thể! Từ nhỏ anh ta đã mang trong lòng mình sự thù hận, trước đây anh ta thích Thẩm Đinh Nhiên nhưng lại không dám lại gần, không dễ gì mới báo được thì thì anh ta mới nhận ra rằng bản thân đã hối hận rồi bởi vậy bây giờ anh ta đang cố gắng hết sức để níu giữ Thẩm Đinh Nhiên lại.
Anh ta chuẩn bị một chiếc khăn tay có tẩm thuốc, một dải lụa, quần áo nam, kéo và những thứ khác.
Nếu...!nếu như Thẩm Đinh Nhiên dứt khoát muốn đoạn tuyệt với anh ta thì anh ta chỉ đành đi con đường khác mà thôi....
Lần này anh ta đã suy nghĩ rất kỹ, nếu Thẩm Đinh Nhiên vẫn nhất quyết rời bỏ anh ta thì anh ta sẽ khiến cô ấy choáng váng, cắt tóc, mặc đồ cho cô ấy như con trai rồi mang về nhà.
Anh ta thậm chí còn đã nghĩ đến việc Thẩm Đinh Nhiên quá hung dữ, lấy cái chết ra ép buộc thì...!anh ta chỉ đành chọn cách xóa sạch kí ức của cô ấy!
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân cũng biết loại thuốc có thể xóa sạch kí ức, năm đó Đàm Phi Vũ suýt chút nữa đã cho Bạch Cẩm Sương uống loại thuốc này.
Chỉ là họ không biết được rằng trong tay của Sở Hạnh Từ cũng có loại thuốc này.
Họ càng không thể ngờ được rằng Sở Hạnh Từ điên cuồng và biến thái hơn họ nghĩ nhiều.

Sở Hạnh Từ nhìn những thứ được chuẩn bị ở trong túi, ánh mắt tối sầm lại cho dù phải trả giá bao nhiêu đi chăng nữa thì anh ta cũng muốn giữ cô ấy lại bên cạnh.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân hoàn toàn không hề biết những suy nghĩ biến thái điên cuồng của Sở Hạnh Từ vào lúc này.
Họ vừa đến Di Cảnh Viên thì điện thoại của Mặc Tu Nhân liền đổ chuông.
Mặc Tu Nhân liếc nhìn tên trên điện thoại liền thấy Mặc Tố Nhiên đang gọi đến, anh liền nghĩ đến cuộc nói chuyện đầy khó chịu giữa hai người lúc trước, ánh mắt anh chìm xuống: “Cẩm Sương, em xuống xe trước đi anh nghe điện thoại đã!”
Bạch Cẩm Sương nhìn lướt qua thấy Mặc Tố Nhiên đang gọi đến nên cô chỉ mím môi rồi gật đầu sau đó xuống xe.

ТrцуeлAРР.cом tran*g web cập nhật nhanh nhất
Mặc Tu Nhân ngồi trên xe nghe điện thoại, giọng điệu đầy thờ ơ: “Alo!”
Mặc Tố Nhiên có chút khó xử: “Tu Nhân, mẹ không gọi điện cho con thì con định cả đời này cũng không gọi cho mẹ hay sao?”

Mặc Tu Nhân nói: “Nếu như mẹ cứ luôn nhằm vào Cẩm Sương thì con cũng không biết nên đối mặt với mẹ như thế nào nữa!”
Anh không muốn giữa anh và Mặc Tố Nhiên có bế tắc gì vì suy cho cùng thì bà ấy cũng là mẹ ruột của anh nhưng anh thật sự không hài lòng về thái độ của bà ấy với Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tố Nhiên nghe thấy những lời của Mặc Tu Nhân nói liền im lặng một hồi sau đó mới nói: “Tu Nhân, con cho rằng mẹ đối xử không tốt với Cẩm Sương sao?”
Mặc Tu Nhân hỏi ngược lại: “Mẹ cho rằng tốt sao?”
Giọng của Mặc Tố Nhiên có chút khó chịu: “Hai ngày trước chúng ta đã cãi nhau qua điện thoại.

Thực ra mẹ cũng đã nghĩ đến những gì con nói.

Những gì con nói đều là sự thật, cách mẹ đối xử giữa Minh Xuân và Cẩm Sương quả là không giống nhau, cũng có sự khác biệt nhưng đó là bởi vì họ là con của mẹ, làm người ai mà chẳng thiên vị lẽ nào con còn không hiểu sao? Hơn nữa mẹ đối xử với Cẩm Sương cũng không quá quắt như những gì con nói, mẹ và Yến Oanh là bạn bè, từ khi mẹ biết cô ấy là con gái của Yến Oanh thì những năm qua mẹ cũng rất hối hận vì đã làm khó cô ấy, lần này mẹ tức giận cũng chỉ là vì trong cơn giận dữ cô ấy nói ra chuyện của Minh Xuân nên mẹ mới không kiềm chế được cảm xúc của mình, mẹ có thể chấp nhận việc con thích cô ấy và cả đời này chỉ nhận một mình cô ấy nhưng con cũng phải nghĩ cho mẹ chứ, mẹ thật sự là không cố ý, có rất nhiều chuyện mẹ chỉ nhất thời làm theo cảm xúc, bình thường lúc không có việc gì mẹ đối diện với Cẩm Sương có lần nào lạnh nhạt đâu?”
Mặc Tu Nhân im lặng một lúc, nhắm mắt thở dài nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta không nhắc đến chuyện trước đây nữa, sau này mẹ nên kiềm chế cảm xúc lại, đừng có nổi nóng với Cẩm Sương nếu không con cũng sẽ tức giận và đương nhiên nếu Cẩm Sương ở trước mặt con nói không phải mẹ thì con cũng vẫn sẽ tức giận và trách móc cô ấy, hai người đều là người quan trọng trong lòng con nên con không hy vọng mẹ đối xử không tốt với cô ấy cũng không hy vọng con sẽ phải trả lời câu hỏi rằng mẹ và cô ấy rơi xuống nước con sẽ cứu ai, mẹ có hiểu không?”
Mặc Tố Nhiên không muốn cãi nhau với con trai nên đã chủ động gọi điện để làm hòa.

Bà ấy gật đầu nói: “Mẹ hiểu rồi, con yên tâm, sau này mẹ sẽ không như vậy!”
Mặc Tố Nhiên đã lùi một bước vì vậy mà Mặc Tu Nhân cũng không thể hung dữ với mẹ ruột của mình, anh nói: “Chuyện lần này quả thực là Cẩm Sương có lỗi với Tần Minh Xuân, cô ấy sẽ đích thân đi xin lỗi Tần Minh Xuân cho nên mẹ cũng đừng nghĩ nhiều nữa!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện