Bạch Cẩm Sương nghe Tần Minh Xuân nói như thế, trong lòng phức tạp không thôi, chỉ là Tần Minh Xuân đã nói thế rồi, cô cũng không nên cố chấp phải gặp, phải xin lỗi, khiến trong lòng Tần Minh Xuân không thoải mái.

Cô mím chặt môi, gật đầu: "Được, tôi nghe anh, dù có nói thế nào thì chuyện lần này cũng phải cảm ơn anh đã tha thứ cho tôi!”
Tần Minh Xuân cười nhạt, ngẩng đầu nhìn trời đêm, giọng nói bình tĩnh: "Không sao, chuyện nhỏ thôi, cô không cần cảm ơn, còn nữa...!cô cũng không cần cảm thấy phải có trách nhiệm với tôi, chuyện lúc trước đã qua rồi thì cho qua đi, nếu cô ở chỗ tôi cứ cẩn thận hết mức, áy náy trong lòng, ngược lại tôi cũng thấy không được tự nhiên! Dẫu sao thì bây giờ tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà, ngẩng đầu không thấy củi đầu thấy, cô cũng không thể như thế mãi!” Bạch Cẩm Sương mím môi, gật đầu: “Được, nghe anh cả! Sau này tôi sẽ chú ý!”
Tần Minh Xuân nhẹ cười một tiếng, không nói gì nữa.

Bạch Cẩm Sương nhìn góc nghiêng của Tần Minh Xuân, trong lòng có chút phức tạp, Tần Minh Xuân...!rốt cuộc vẫn không giống Tần Vô Đoan, cô cũng nên bước ra khỏi ây nảy tự trách trong quá khứ.

Nghĩ đến đây, cô hơi thở phào một cái: “Minh Xuân, tôi về trước đây, anh về không?”
Tần Minh Xuân nhìn cô một cái, lắc đầu: “Không, cô về trước đi, một mình tôi ở ngoài đợi thêm một chút!” Bạch Cẩm Sương gật đầu, quay người rời đi.


Bạch Cẩm Sương vừa đi thì Tần Manh Manh đi ra từ chỗ tối, trừng trừng nhìn Tần Minh Xuân.

Tần Minh Xuân vốn đang nghĩ ngợi, không chú ý đến cô nhóc này.

Chỉ là Tần Manh Manh không che giấu ánh mắt của mình chút nào, Tần Minh Xuân bị nhìn chằm chằm một lúc, rốt cuộc cũng nhận ra.

Vẻ mặt anh lạnh lẽo, quay người thật mạnh thì thấy Tần Manh Manh đang bịt miệng, yếu ớt nhìn mình.

Không biết vì sao, Tần Minh Xuân lại cảm thấy ánh mắt này của Tần Manh Manh có chút tủi thân không hiểu được.

Anh nhíu mày, mở miệng hỏi: “Manh Manh, em đứng đó làm gì?”
Rốt cuộc Tần Manh Manh cũng không giống cô nhóc vừa tới Thành phố Trà Giang, cô bé tuổi còn nhỏ nhưng đầu óc linh hoạt, thời gian này cô bé học được rất nhiều thứ, không chỉ ở trên lớp mà còn trong cuộc sống.

Dù cô bé vẫn ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Tần Minh Xuân nhưng cô bé học được càng nhiều thứ, sự tự ti trong lòng cũng dần nhạt bớt.

Ngẫu nhiên, cô bé cũng sẽ có một loại ảo giác, dường như khoảng cách giữa mình và anh trai thực ra cũng không xa như cô bé nghĩ.

Chỉ là thực ra bây giờ cô bé không để ý đến những điều này, cô bé thấy chỉ cần mình yên lặng cố gắng, rồi cũng sẽ có một ngày có thể đứng cùng với anh trai, nếu không đủ thì cô bé sẽ tiếp tục cố gắng.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ ngây thơ của cô bé.

Lần trước Tần Minh Xuân xảy ra chuyện, cô bé thực Sự bị dọa, Mặc Tố Nhiên đến ở chung cư của bọn họ, sau khi biết được Tần Minh Xuân hai ngày rồi không về nhà, lúc đó mới hoảng hốt.


Tần Manh Manh vốn là một cô bé không hiểu chuyện gì cả, dù thời gian này hiểu thêm được rất nhiều thì gặp phải chuyện này cũng bị tâm trạng của Mặc Tố Nhiên ảnh hưởng, trong lòng quả thực rối như tơ vò.

Cô bé thực sự vô cùng sợ, sợ anh trai xảy ra chuyện, cô bé lo lắng phát điển lên, lo anh trai bị người xấu làm hại, lúc đó cô bé mới cảm nhận được mình vô dụng nhường nào, anh trai là bầu trời của bản thân, có thể giúp mình xử lý tất cả mọi chuyện.

Nhưng một khi không còn anh trai nữa thì cô bé chẳng là gì cả!
Cô bé còn tưởng rằng chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn...!
Cho đến vừa nãy, cô bé nghe thấy Bạch Cẩm Sương xin lỗi anh trai, dù có những lời bọn họ nói mình nghe không hiểu, nhưng cô bé cũng biết được đại khái lần trước anh trai xảy ra chuyện là vì Bạch Cẩm Sương.

Tân Manh Manh biết Bạch Cẩm Sương là vợ của Mặc Tu Nhân, nhưng từ một số dấu vết trong quá khứ, cô bé phát hiện ra dường như anh trai không chỉ đối với Bạch Cẩm Sương như em dâu thông thường.

Trong lòng cô bé vốn khó chịu chua xót, hôm nay vừa nghe thấy kẻ cầm đầu chuyện anh trai xảy ra chuyện trước đó chính là Bạch Cẩm Sương, trong lòng Tần Manh Manh nhất thời không nói được là cảm giác gì.

Cô bé thật sự rất tức giận, tức giận tại sao Bạch Cẩm Sương lại nói lung tung liên lụy đến anh trai, làm hại anh trai!
Cô bé còn khó chịu, anh trai không để ý đến chuyện này chút nào, từ thái độ hờ hững của anh trai khi Bạch Cẩm Sương xin lỗi, cô bé có thể nhìn ra anh trai hoàn toàn không tức giận với Bạch Cầm Sương chút nào.

Thậm chí Tần Manh Manh còn hơi mờ mịt, sao lại như thế này chứ?
Đối với người suýt chút nữa hại mình, sao còn phải hiền lành, không tức giận chút nào như thế?
Trong lòng Tần Manh Manh có vô số suy nghĩ, chỉ là lúc nghe thấy Tần Minh Xuân mở miệng gọi mình, cô bé dừng lại đúng lúc.

Cô bé mím môi nhìn Tần Minh Xuân: “Em ra tìm anh!” Tần Minh Xuân ngây người, nhẹ cười một tiếng: “Vậy em đã tìm được rồi thì chúng ta đi về thôi!”
Tần Minh Xuân nói rồi quay đầu muốn đi về.


Kết quả anh vừa đi một bước thì Tần Manh Manh vội vàng bước tới, giơ tay ra tóm lấy tay áo anh: “Anh trai, đừng đi!" Tần Minh Xuân nhận ra cảm xúc của Tần Manh Manh có chút không ổn, anh hơi nhíu mày: “Manh Manh, em sao thế?”
Nghe thấy lời này, mắt Tần Manh Manh đột nhiên xót hơn, cô bé vội vàng giơ tay dụi mắt, lắc đầu nói: “Em không sao, em...!em chỉ có chuyện muốn nói với anh!”
Mắt Tần Minh Xuân lấp lóe, đánh giá Tần Manh Manh, có hơi tò mò: “Em muốn nói với anh cái gì?"
Tần Manh Manh ngẩng đầu nhìn Tần Minh Xuân, ánh mắt có nước mật lấp lánh, có chút khổ sở: “Anh trai, lúc trước Bạch Cẩm Sương hại anh suýt chút nữa xảy ra chuyện có đúng không?”
Tần Minh Xuân nghe thấy lời này thì hơi biến sắc, vẻ mặt trở nên khó coi: “Vừa nãy em nghe lén bọn anh nói chuyện?”
Đột nhiên anh thấy may mắn, lúc nãy Bạch Cẩm Sương không nói chuyện kinh hồn anh trùng sinh, anh cũng không sợ sẽ hại đến Tần Manh Manh, chỉ là chuyện kỳ dị thế này, anh sợ sẽ dọa Tần Manh Manh.

Ngay cả anh cũng không nhận ra bây giờ anh chăm sóc cho Tần Manh Manh như thế, giống như bảo vệ con non vậy, còn hơn cả chăm sóc cho Bạch Cẩm Sương năm đó.

Tần Manh Manh vừa thấy Tần Minh Xuân biến sắc thì vội vàng lắc đầu: “Em không có, em chỉ ra ngoài tìm mọi người, vô tình nghe được, em cũng không thể đi lên quấy rầy hai người, chỉ đợi ở bên cạnh!”
Tần Minh Xuân híp mắt, sắc mặt có chút ảm đạm nhìn Tần Manh Manh chằm chằm, nửa ngày sau mới hơi thở dài, nói: “Manh Manh, những chuyện này, em nghe rồi thì coi như chưa nghe đi, sau này đừng nhắc lại nữa!”
Trong lòng Tần Manh Manh vô cùng khó chịu, cô bé thực sự không ngờ đến Tần Minh Xuân lại có thái độ này: “Sao có thể coi như chưa nghe, cô ấy suýt chút nữa hại anh, sao anh còn có thể điềm nhiên như không có chuyện gì? Anh trai, vì sao chứ, chẳng lẽ trong lòng anh Bạch Cẩm Sương lại quan trọng đến thế sao? Chẳng lẽ sau này cô ấy hại chết anh, anh mới tức giận sao?"
Giọng nói của Tần Manh Manh uất ức tức giận, cô bé nói đến cuối cùng thì thậm chí cũng không biết mình uất ức cái gì, tức giận cái gì.

Tần Minh Xuân nghe thấy lời này của cô bé, sắc mặt lập tức tái xanh, giọng nói cũng trầm xuống: "Tân Mạnh Manh, em có chịu nghe lời anh không?"
Tần Manh Manh bị sắc mặt Tần Minh Xuân dọa, cô bé nhìn Tần Minh Xuân một cái, hơi rụt bả vai, mím chặt môi, nước mắt rơi tí tách, không dám lên tiếng nữa.

Tần Minh Xuân nhíu mày nhìn Tần Manh Manh: “Anh có thể nói thật cho em biết, chuyện lần này thực sự do Bạch Cẩm Sương sai, nhưng cô ấy cũng không cố ý, huống hồ cô ấy đã chủ động xin lỗi, em nói xem anh còn có thể làm sao? Lại nói....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện