Khẩu thị tâm phi Cảnh Hạo Đông khiếp sợ nhìn Mặc Tu Nhân, nghĩ là mình nghe lâm, anh ta vếnh lỗ tai, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Mặc Tu Nhân: "Không phải chứ, cái cậu đang nói với cái tôi đang nghĩ, là cùng một thứ hả?”
Con ngươi của Mặc Tu Nhân sáng lên: "Rốt cuộc cậu có biết hay không, không biết thì cút!" Cảnh Hạo Đông thấy bộ dạng này của anh ta, nháy mắt đã hiểu.

Anh ta nhịn không được tò mò: "Không phải là cậu mơ thấy bản thân làm ra chuyện này với Bạch Cẩm Sương chứ!" Mặc Tu Nhân bị nói trúng, lập tức có chút thẹn quá thành giận: "Nếu cậu lại tiếp tục nói hươu nói vượn, tôi trực tiếp ném cậu từ trên lầu xuống, cậu tin không?" Cảnh Hạo Đông nghẹn cười, bả vai nhịn không được cứ run run.


Cuối cùng, anh ta nhịn không được, trực tiếp cười lớn.

Sắc mặt Mặc Tu Nhân đen như đáy nồi, cảnh cáo nhìn anh ta: "Cảnh Hạo Đông, có chừng có mực!" Cảnh Hạo Đông từ từ nhịn cười: Được được được, để tôi cố gắng! Muốn để tôi nói thì, đây là chuyện điển hình, ngoài miệng nói là không cần, nhưng thật ra thân thể lại vô cùng thành thực”
" Mặc Tu Nhân đen mặt, nghiêm nghị không nói lời nào.

Cảnh Hạo Đông tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Nói thẳng ra, thì chính là khẩu thị tâm phi, rõ ràng muốn đến không kìm chế được, mà còn mạnh miệng!" Mặt Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn anh ta: "Tôi không phải như vậy!" Cảnh Hạo Đông nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đến lạ của Mặc Tu Nhân, anh ta giật mình.

Người này thực sự không có ý gì đối với Bạch Cẩm Sương àiI Anh ta chỉnh chỉnh sắc mặt: "Vậy thì đó là tâm không đồng nhất với thân, dù sao thì, cậu cũng biết thân thể đàn ông đó, cũng không mất mác gì, cậu cũng đừng nghĩ nhiều!" Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng: "Tôi không nghĩ nhiều, do cậu nói quá nhiều lời thừa thãi!" Cảnh Hạo Đông vô tội sờ sờ cái mũi: "Còn không phải là do cậu hỏi à!”

Giữa trưa, Bạch Cẩm Sương đi ăn cơm cùng Vân Yẩn.

Buổi sáng Vân Yến đã biết ân oán giữa Sở Tĩnh Dao và Bạch Cẩm Sương, cả một buổi trưa, cô ấy đều âm thầm đánh giá Sở Tĩnh Dao.

Hai người ở trong thang máy, cô ấy ghé vào bên tai Bạch Cẩm Sương thì thầm nói: "Cẩm Sương, chắc sẽ không phải là cô ta vội tới gây sự cậu chứt" Bạch Cẩm Sương nhíu mày liếc mắt nhìn Vân Yến một cái, thản nhiên mở miệng: "Không sao cả, tớ không sợ người khác gây sự, có phiền toái thì giải quyết thôi!" Vân Yến nhìn Bạch Cẩm Sương bình tĩnh như vậy, rất có cảm giác hoàng đế không vội thái giám đã gấp.

Cô ấy mím môi: "Dù sao thì cậu cũng phải cẩn imgwebtruyen







- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện