Đầu sỏ gây tội Hôm nay Bạch Cẩm Sương mặc một chiếc váy lụa màu xám khói, vạt váy tương đối dài, phía sau có một đoạn quét đất, hơn nữa là thiết kế cúp ngực.

Trong nháy mắt váy bị rách kia, Bạch Cẩm Sương duỗi tay che ngực theo bản năng.

Vạt váy rách cũng không có việc gì, nhưng trong nháy mắt kia, cô rõ ràng cảm giác được phần cúp ngực bị kéo xuống, ngay sau đó là sắp tuột xuống hết.


Sắc mặt Lâm Kim Thư xanh mét, nhanh chóng bảo vệ trước Bạch Cẩm Sương, giúp cô ngăn cản, chỉnh bộ váy cúp ngực lại.

Vân Thành Nam mới vừa nghênh đón hai vị khách thì nhìn thấy động tĩnh bên này.

Anh ta bước lại đây, từ trước đến nay người ấm áp nhẹ nhàng như anh ta, giờ sắc lại mặt khó coi liếc nhìn đầu sỏ gây tội Cảnh Như Yến.

Sau đó, anh ta cởi áo khoác ra, khoác ở trên người Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, cô không sao chứ?”
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh lắc đầu: “Tôi không có việc gì!”
Cảnh Như Yến không biết nhận sai nhìn Bạch Cẩm Sương, giống như hành động vừa rồi của cô ta chỉ là những gì Bạch Cẩm Sương xứng đáng phải nhận.

Đôi mắt Bạch Cẩm Sương trầm xuống, cô trực tiếp lấy một ly rượu vang đỏ từ khay của người phục vụ đi qua bên cạnh, hất về phía Cảnh Như Yến.

Cảnh Như Yến mặc một bộ váy màu trắng.


Trong lúc nhất thời, trên người trên mặt cô ta đều là rượu vang đỏ, cả người chật vật vô cùng.

Cảnh Như Yến trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương không thể tin được, cô ta tức giận tay run rẩy chỉ vào Bạch Cẩm Sương: “Sao mày dám...”
Bạch Cẩm Sương trực tiếp ngắt lời nói của cô ta: “Tao dám đó, mày gây ra lỗi trước, chẳng lẽ tao không nên thành toàn cho mày sao?”
Cảnh Như Yến gần như tức giận đến bùng nổ: “Tao gây lỗi, Bạch Cẩm Sương, con khốn này, sao mày dám mắng tao, ta xé xác mày!”
Vân Thành Nam thấy Cảnh Như Yến muốn nhào lên, trực tiếp che chở Bạch Cẩm Sương ở phía sau: “Cô Cảnh, xin hãy tự trọng, nếu không, tôi sẽ để bảo vệ mời cô rời đi!”
Dứt lời, anh xoay người nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Tôi sợ có tình huống ngoài ý muốn xảy ra, đã sớm chuẩn bị một ít quần áo dự phòng cho mọi người, tôi đưa cô đi thay nhé!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, đi theo Vân Thành Nam về phía bên trong biệt thự.

Sắc mặt Cảnh Như Yến khó coi, cứng đờ đứng tại chỗ, cuối cùng vẫn là Lý Thanh lôi cô ta đưa đi thay quần áo.

Thời điểm Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông tiến vào, đã thấy Bạch Cẩm Sương khoác áo khoác của Vân Thành Nam, anh ta che chở Bạch Cẩm Sương đi vào biệt thự.


Cảnh Hạo Đông nhướng mày: “Chúng ta đã bỏ lỡ trò hay gì rồi sao?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân nặng nề, không nói lời nào.






- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện