Sở Tuấn Thịnh có chút ngạc nhiên, cười khẽ một tiếng: "Cô Bạch à, sao ngay cả chiếc đũa cũng cầm không tốt thết” Sở Tuấn Thịnh cầm một đôi đũa dự phòng khác đưa cho Bạch Cẩm Sương. 
Bạch Cẩm Sương có chút sợ hãi không dám nhận đũa.

Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương có chút không ổn, liền mở miệng nói: "Anh ta về thì cứ về, có liên quan gì đến chúng tôi!"
Lâm Thanh Tuấn nhìn Lâm Kim Thư: "Anh nhớ trước kia lúc còn học đại học, em có nói với anh về anh ta mài”
Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương cầm đôi đũa từ tay Sở Tuấn Thịnh, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, cô nói với Lâm Thanh Tuấn: "Không phải hồi đại học anh ta rất nổi tiếng sao, lúc đó em chỉ là ngưỡng mộ và hiếu kỳ thôi, còn giờ đừng nhắc đến anh ta nữa, loại người này cách xa chúng ta quá” L

âm Kim Thư trước giờ luôn lãnh đạm, ít nói, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Tuấn thấy cô kích động như vậy! Anh ta nhịn không được liền cười khẽ: "Lâm Kim Thư, không phải là em thích Tần Võ Đoan đấy chứ, anh chỉ nhất thời buột miệng nói thôi, sao em lại kích động như vậy?” Lâm Kim Thư trước là lo lắng cho Bạch Cẩm Sương, sau là muốn kết thúc chủ đề về Tân Vô Đoan. 
Bây giờ, nghe Lâm Thanh Tuấn nói như vậy, liền kích động thốt lên: "Em sao có thể thích anh ta được!” Giọng nói của cô có một chút tức giận và uất ức. 
Lâm Thanh Tuấn cau mày, giọng nói có chút bất lực: "Không thích thì không thích, sao em còn tức giận làm gì!” Lâm Kim Thư nhìn Lâm Thanh Tuấn, đôi mắt có chút đỏ lên, Lâm Thanh Tuấn không biết cô thích mình, nên mới nói như vậy. 
Cô cắn môi: "Tân Vô Đoan là người thừa kế nhà họ Tần, sớm đã có vị hôn thê rồi, em ghét nhất là thứ tình cảm không rõ ràng, loại người như anh ta em đã không còn muốn nghĩ đến nữa!” Mặc Tu Nhân nghe nói như thể, nhướng mày nhìn liếc qua Lâm Kim Thư, hơi cau mày nhưng cũng chưa nói gì.

Lâm Thanh Tuấn cho rằng Lâm Kim Thư ghét người thứ ba, nên trong lòng có chút kích động. 
Anh ta vội vàng giải thích: "Xin lỗi, lúc nãy anh nói thật sự không ngờ tới chuyện này, em đừng tức giận!” Lâm Kim Thư nghe anh ta nói như vậy, tất cả cảm xúc trong lòng đột nhiên tan biến, giọng nói mềm dẻo: "Em có gì mà phải tức giận!” Cô chỉ sợ Bạch Cẩm Sương sẽ tức giận và khó chịu, chắc chắn Bạch Cẩm Sương đã bị kích động! Nếu không, sao vừa rồi cô ấy có thế không cầm được đôi đũa. 
Trong lòng Lâm Kim Thư có chút oán trách, Bạch Cẩm Sương sớm đã quên Tân Vô Đoan rồi, thế mà tại sao anh ta còn hết lần này đến lần khác vẽ nước! Bạch Cẩm Sương từ đầu đến cuối không nói một lời nào, cứ cúi đầu ăn cơm.

Sở Tuấn Thịnh lúc đầu còn nói nói, nhưng sau khi thấy không ai nói chuyện nữa, anh ta cũng im luôn. 
Có một sự im lặng khác thường trong bữa cơm.

Giữa chừng, Sở Thanh Tuấn trả lời điện thoại rồi rời đi trước. 
Trở lại công ty, cuối cùng chỉ còn lại hai người Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương, Lâm Kim Thư vô cùng lo lắng: "Cẩm Sương, cậu không sao chứ!" Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Tớ thì có thể có chuyện gì được!" Lâm Kim Thư vẻ mặt lo lắng: "Cậu đừng lừa tớ, tớ là người hiểu rõ cậu nhất, vừa rồi ngay cả đôi đũa cậu còn làm rớt mà!” Bạch Cẩm Sương nhếch nhếch môi: "Lúc ấy tớ...!Chỉ là giật mình mà thôi!” Lâm Kim Thư mím môi: "Chỉ là nói sẽ trở về thôi, chứ đã về đâu, trước tiên cậu cứ bình tĩnh!” Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Lâm Kim Thư: "Cậu nghĩ tớ sẽ không ổn ư?” 

Lâm Kim Thư trợn tròn mắt: "Tớ...!Tớ chỉ hi vọng cậu không bị anh ta làm ảnh hưởng!” Bạch Cẩm Sương cúi đầu nhìn bản thảo thiết kế: "Cậu trở lại làm việc đi, yên tâm, hai năm trước tớ có thể đối phó được, thì hai năm sau cũng có thể!” Vẻ mặt Lâm Kim Thư vẫn có chút lo lắng: "Vậy được rồi, nếu có chuyện gì, cậu nhất định phải nói cho tớ biết!” Bạch Cẩm Sương gật đầu. 
Buổi chiều, Bạch Cẩm Sương vừa mới hoàn thành bản thiết kế, tính hỏi Mặc Tu Nhân khi nào đem bản thảo gửi cho giám khảo cuộc thi bên kia.

Kết quả, thông tin đến từ Mặc Tu Nhân.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ: Lên lầu! Bạch Cấm Sương cầm bản thảo thiết kế và lên phòng Mặc Tu Nhân. 
Ngay khi Bạch Cấm Sương vừa bước vào phòng, Mặc Tu Nhân liền đưa cho cô một tờ phiếu chuyển khoản: "Em nhìn xem!" Bạch Cẩm Sương cúi đầu nhìn một tài khoản có tên tiếng Anh và chuyển vào tài khoản của Miêu Linh một tỷ.

Cô ngẩng đầu: "Đây là tài khoản của ai?”
Mặc Tu Nhân vẻ mặt khó hiểu, nhìn chằm chằm cô: "Của Sở Tuấn Thịnh!” Bạch Cẩm Sương ngây người, vô thức lắc đầu phản bác: "Không thể là anh ta được!”
Đáy mắt Mặc Tu Nhân hiện lên một tia u ám: "Vì sao em lại chắc chắn là không phải anh ta như vậy! Là vì anh ta đối xử tốt với em sao?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ cảm thấy, dựa theo tính cách của Sở Tuấn Thịnh, nếu anh ta muốn đối phó với tôi thì sẽ trực tiếp công kích tôi, sẽ không ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu như vậy!” Mặc Tu Nhân cười lạnh một tiếng: "Thật không nghĩ tới trong lòng em, anh ta lại cao quý như vậy!"
Bạch Cấm Sương cau mày: "Tổng giám đốc Mặc, tôi chỉ là đang suy đoán thôi!”
Mặc Tu Nhân hừ lạnh, kỳ quái mở miệng nói: "Nói như vậy là em cảm thấy tôi đang trách oan anh ta sao?” Bạch Cẩm Sương có chút bất lực: "Tổng giám đốc Mặc, chúng ta không thể giải quyết vấn đề này bằng cảm xúc được!” Vẻ mặt Mặc Tu Nhân có chút khó coi: "Ý em là tôi đang nhắm vào anh ta?” Bạch Cẩm Sương không biết vì cái gì mà Mặc Tu Nhân lại có thành kiến với Sở Tuấn Thịnh như vậy, cho dù là đối thủ cũng không đến nỗi phải như vậy. 

Cô giải thích: "Tôi không có ý này, chỉ là tôi cảm thấy, cho dù tài khoản tiếng Anh này là của Sở Tuấn Thịnh, thì chuyện này chắc chắn ẩn chứa điều gì đó” Mặc Tu Nhân cũng cảm nhận được mình có cảm xúc trước đây. 
Nhưng mà, có một số chuyện không thể kiểm soát được, tâm trạng của anh bất giác thay đổi theo cuộc trò chuyện. 
Anh nhìn Bạch Cẩm Sương vừa vui vừa giận: "Bạch Cẩm Sương, em như này là đang tin tưởng Sở Tuấn Thịnh sao?” Bạch Cấm Sương kiên nhẫn giải thích: "Không phải là tin tưởng anh ta mà là tin tưởng phán đoán của tôi, tôi không nghĩ là Sở Tuấn Thịnh sẽ ngu ngốc tới mức để lại chứng cứ rõ ràng như vậy cho chúng ta tra ra! Hơn nữa, vì cái gì mà Miêu Linh phải giúp anh ta?” Mặc Tu Nhân hừ một tiếng, tựa người vào chiếc ghế làm việc: "Cha của Miêu Linh bị bệnh nặng, cần tiền để chữa trị!” Bạch Cẩm Sương nhếch miệng khi nghe thấy lý do này, vẻ mặt có chút phức tạp.

Trên đời này, mỗi người đều có những nỗi khổ riêng. 
Cô nói: "Cho dù là Miêu Linh có nỗi khổ riêng, nhưng cũng không thể chứng minh được chuyện này là Sở Tuấn Thịnh làm!” Ánh mắt Mặc Tu Nhân chìm xuống: "Được, tôi sẽ tiếp tục điều tra, mong là anh ta không làm cho sự tin tưởng của em làm cho thất vọng!” Bạch Cẩm Sương mím chặt môi không nói lời nào.

Mặc Tu Nhân nhìn bộ dạng của Bạch Cẩm Sương, đột nhiên nghĩ đến lúc ăn cơm trưa, lúc nhắc đến Tần Vô Đoan, vẻ mặt cô ấy hơi khác thường.

Anh nhướng lông mày nhìn Bạch Cẩm Sương: "Em quen Tân Vô Đoan sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện