Tiếng chuông cửa đinh tai, Bạch Cẩm Sương nghe cực kỳ không thoải mái.

Cô khẽ cau mày từ trên ghế salon đứng lên định nhảy một chân ra mở cửa. 
Kết quả là cô vẫn chưa nhúc nhích thì đã thấy người hầu xuất hiện đi ra mở cửa.


Cô lại ngồi xuống, không bao lâu đã nhìn thấy người hầu đi vào, phía sau là Bạch Linh Lan đang tức giận. 
Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc.

Cô không nghĩ tới, Bạch Linh Lan vậy mà lại tìm được biệt thự số một Hương Uyển.

Tuy nhiên lúc này, cô có chút không rõ ràng cảm xúc của Bạch Linh Lan, theo lý mà nói, Bạch Linh Lan muốn gả cho Cận Thần Huy, bây giờ ở cách xa nhà lại xảy ra chuyện, cô ta không phải là có phân thẳng lớn hơn ưi Cô ta mang một bộ dáng khí thế hung hăng đến đây giống như là mình đã làm điều gì nên tội vậy. 
Trước khi đến trong lòng Bạch Linh Lan hận muốn chết. 
Bây giờ nhìn thấy Bạch Cẩm Sương sống ở biệt thự số một Hương Uyển có phong cách thanh lịch, sang trọng và đắt đỏ như thế này, đều khác xa với tưởng tượng của cô ta. 

Lúc cô ta nhìn thấy điều này thì trong lòng càng ghen ghét và hận hơn! Bạch Cẩm Sương sống ở nơi tốt như vậy mà cũng không giúp cô †a, vậy thì cô ta cũng không khách sáo nữa. 
Bạch Cấm Sương hơi nhướng mày: "Gô đây là...” Cô còn chưa nói hết thì đã bị Bạch Linh Lan chen ngang. 
"Bạch Cẩm Sương, chị thấy tôi có chỗ nào tốt hơn chị không? Bây giờ chị đã gả cho Mặc Tu Nhân có một cuộc sống tốt cao cấp như vậy mà cũng không thể giúp đỡ tôi một chút để tôi gả cho Cận Thần Huy? Như vậy chị có bình yên được không?” Bạch Cẩm Sương ngẩn ra, nhìn Bạch Linh Lan không nói nên lời: "Cô muốn gả cho anh ta thì cử việc, tôi cũng không có ngăn cản mài” 
Bạch Linh Lan hừ lạnh một tiếng: "Chị nói nghe nhẹ nhàng thật, chị biết rõ nhà họ Cận đòi điều kiện thì mới cho tôi gả vào, chỉ khi tôi vào được trang sức đá quý Hoàng Thụy thì bọn họ mới đồng ý chuyện tôi cùng Cận Thần Huy kết hôn, chị đã kết hôn với Mặc Tu Nhân thì tôi không tin một chuyện nhỏ như vậy mà chị cũng không giúp được tôi! Nhìn Bạch Linh Lan làm ra vẻ chuyện đương nhiên, sắc mặt Bạch Cẩm Sương trở nên lạnh lùng: "Cho rằng tôi có thể giúp cô nhưng tôi tại sao phải giúp cô?” 
Khuôn mặt Bạch Linh Lan méo mó một hồi: "Bạch Cẩm Sương, chị thật là đề cao bản thân, chị cũng không nhìn một chút mình có thể giúp đỡ tôi là vinh hạnh của chị, chị đừng cho là tôi không biết chị giúp tôi thì cha mới đưa thư của mẹ chị cho chị!” "Tôi nói thật cho chị biết, nếu hôm nay chị không giúp tôi mà để con khốn Lý Thanh cùng Cận Thần Huy đăng ký kết hôn thì tôi sẽ về đốt thư của mẹ chị để lại cho chị, để xem chị làm sao! Tôi cùng lắm thì không lấy được Cận Thần Huy, trên đời này cóc ba cái chân khó tìm chứ đàn ông thì tôi vẫn tìm được, nhưng mà chị đó nha, thư mẹ chị để lại chỉ có một mà thôi!" Sắc mặt của Bạch Linh Lan thật ác độc và phách lối. 
Mặt Bạch Cẩm Sương trầm xuống, cô có thể thấy Bạch Linh Lan vân chưa biết chuyện gì xảy ra với nhà họ Lý.

Bạch Cao Minh còn chưa có làm gì mà cô ta đã khí thế hung hăng chạy đến cửa uy hiếp mình, thật đúng là xem cô như con mèo bệnh! Cô cực kỳ chán ghét Bạch Linh Lan, cô ta cho mình là cái thứ gì mà cho rằng mọi việc người khác làm vì cô ta đều là đương nhiên! Bạch Linh Lan hoàn toàn không thèm để ý đến sự tức giận của Bạch Cẩm Sương, cô ta hất cằm khiêu khích: "Sao rồi? Sợ rồi ư!" 

Nhìn bộ dạng cô ta như vậy, Bạch Cấm Sương giận quá hóa cười: "Sợ! A...!Bạch Linh Lan, cô đến náo loạn một trận như,cho là mình có thể uy hiếp được tôi ư, nếu cô có thể đốt lá thư đó thì bây giờ hãy đốt ngay đi!” Dứt lời, Bạch Cẩm Sương mặt lạnh nói với người hầu: "Đem người này tổng ra ngoài cho tôi!” Cô không tin rằng Bạch Cao Minh sẽ dễ dàng để Bạch Linh Lan hủy hoại đồ mà cô đã nắm chắc trong tay. 
Hôm qua cô đã lục tung phòng làm việc cũng không tìm được thư, nếu Bạch Linh Lan nếu thật sự có năng lực này thì cô nhận! Bạch Linh Lan cực kỳ tức giận: "Bạch Cấm Sương, chị dám!" "Cô hãy nhìn xem tôi có dám hay không!” Nói xong Bạch Cẩm Sương không thèm để ý tới Bạch Linh Lan, cảm mấy viên kẹo bạc hà trên bàn trà mà Mặc Tu Nhân dùng để cai thuốc, bóc ra một viên cho vào miệng. 
Người hầu mặt không biểu cảm mời Bạch Linh Lan rời đi: "Xin mời cô ra ngoài!” Bạch Linh Lan không thể tin được: "Bạch Cẩm Sương, sao chị lại dám cư xử như vậy với tôi, chị thật không muốn lấy thư của mẹ chị sao?” Bạch Cẩm Sương không để ý nàng, mặt người hâu đã lạnh xuống: "Nếu như cô không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát!” Bạch Linh Lan đứng yên tại chỗ, trên mặt cô ta hiện lên một tia ác độc, nghĩ đến Bạch Cẩm Sương đang sống ở một nơi tốt như thế này còn cô ta giờ muốn lấy Cận Thần Huy phải cầu xin Bạch Cẩm Sương, nội tâm cô ta liền mất cân bằng tới cực điểm. 
Trong đầu cô ta đột nhiên hiện ra một ý nghĩ cực kỳ ác độc, nếu như mặt Bạch Cẩm Sương bị hủy thì Mặc Tu Nhân sẽ để cô ở chỗ này sao? Mà biểu hiện của Mặc Tu Nhân cũng không phải là quan tâm Bạch Cẩm Sương, chỉ cần thúc đẩy một chút...!Nghĩ tới đây, đột nhiên cô ta thừa dịp người hầu không chú ý liền lao về phía Bạch Cẩm Sương.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện