Bạch Cao Minh tức giận liếc nhìn Bạch Linh Lan: "Bố của Lý Thanh bị bắt, tự sát ở trong tù, mẹ cô ta cũng nhảy lầu, Lý Thanh không còn vốn liếng nào để chống đổi lại con nữa, nếu không phải hôm nay con phạm phải điều ngu ngốc như vậy, cũng sẽ không chịu tội sai!” Bạch Linh Lan hoàn toàn không ngờ rằng, sự tình sẽ xoay chuyển.

Cô ta nhớ đến hành vi hôm nay của mình, không khác gì tìm chuyện gây rối, đột nhiên vô cùng hối hận, trực tiếp khóc to lên.

Bạch Cao Minh kéo cô ta lên xe, chở cô ta đến bệnh viện băng bó vết thương, nói nhỏ: "Con biết chuyện này của nhà họ Lý là do ai làm không?” Bạch Linh Lan vẻ mặt đau buồn thống khổ, lắc lắc đầu.

Bạch Cao Minh hạ giọng, cực kỳ giận dữ: “Là Mặc Tu Nhân, anh ta có thể ung dung thản nhiên xử lí nhà họ Lý, thì không phải là một người dễ trêu chọc, đầu óc của con tỉnh táo lại cho bố, sau này đừng đụng chạm tới Bạch Cẩm Sương nữa cho bố, nếu không, bố cũng không có cách nào để cứu con đâu!” Bạch Linh Lan nhớ tới sự việc trước đây ở khu số một của Bắc Viện, sợ đến nỗi bả vai co rụt lại, một lời cũng không dám nói.

Người đàn ông thật sự rất đáng sợi Bạch Cẩm Sương ngồi bên giường, mở gương trên tủ quần áo, lật miếng băng gạc ra, nhìn vết thương trên cổ.


Lúc này, Mặc Tu Nhân đẩy cửa bước vào, Bạch Cẩm Sương vội vàng rụt tay lại, kéo miếng gạc xuống, sượt vào miệng vết thương, cô đau đến nhe răng.

Mặc Tu Nhân thấy dáng vẻ này của cô, có chút buồn cười: "Em đang làm gì thế? Bạch Cẩm Sương có chút không tự nhiên: "Xem vết thương!” Bạch Cẩm Sương cho rằng Mặc Tu Nhân nghe thấy những lời cô nói với Bạch Linh Lan, chắc chắn sẽ hỏi cô, bức thư mà Bạch Linh Lan nói đến là gì.

Đáng tiếc, Mặc Tu Nhân lại một chữ cũng không nhắc đến.

Anh chỉ nói: "Nếu cổ còn đau, thì uống một ít thuốc giảm đau!” Bạch Cẩm Sương nhìn anh, khiêm tốn: "Cảm ơn anh Mặc quan tâm, vẫn tốt, không đau nhiều như thế, tôi có thể nhịn được!” Ánh mắt của Mặc Tu Nhân chìm xuống, đây là hết sức giữ khoảng cách sao Giọng anh có chút lạnh lùng: “Tùy em!” Anh nói xong thì quay người đi ra ngoài.

Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt, đáy mắt cất giấu một chút những mất mát mà bản thân cô cũng không nhận ra được, tự mình an ủi, cũng đúng, anh xưa nay căn bản không quan tâm đến chuyện của cô, thì làm sao có thể hỏi chuyện bức thư.

Cô tốt hơn là không nên có những suy nghĩ khác, Mặc Tu Nhân hiểu ra lại nói, cô có những suy nghĩ không đúng phận.

Buổi chiều.

Bạch Linh Lan từ bệnh viện băng bó vết thương, thay quần áo, thì cùng Cận Thần Huy đi Cục Dân chính đăng ký.

Mặc dù trên mặt Bạch Linh Lan dán một miếng băng gạc, nhưng Cận Thần Huy vẫn cùng cô ta đi nhận giấy chứng nhận.

Nhưng, điều này cũng không thể che giấu được sự ghét bỏ trong mắt của Cận Thần Huy.

Nói cho cùng, anh ta vẫn đồng ý cưới Bạch Linh Lan, phần lớn là vì lợi ích.


Trước đây là muốn mượn lực của Bạch Linh Lan để liên hệ với Mặc Tu Nhân, bây giờ đã nắm được một dự án vô cùng trọng yếu từ tay Mặc Tu Nhân, cuộc hôn nhân này tự nhiên không thể không kết.

Hai người họ cầm giấy chứng nhận đăng kí kết hôn từ Cục Dân chính đi ra, thì đã có các phóng viên nghe tin đuổi tới.

Suy cho cùng, Bạch Linh Lan là một nhà thiết kế bị thua kiện trong vụ án đạo nhạc, bản thân đã mang nhiều vết dơ, bây giờ lại trong một thời gian ngắn như vậy kết hôn hai lần, có thể nói là tầm mắt phong phú.

Hơn nữa, nhà họ Cận ở thành phố Trà Giang danh tiếng cũng không nhỏ, quần chúng rảnh rỗi hóng chuyện, tính ra đều thích loại tin tức này.

Bạch Linh Lan đối mặt với phóng viên, mặc dù khuôn mặt đang bị thương, nhưng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.

Chỉ là, khi cô ta nhìn thấy Lý Thanh mặt đầy thù hận đứng cách Cục Dân chính không xa, vẻ mặt hơi cứng lại.

Cô ta không thể quên rằng, là Lý Thanh bị tan cửa nát nhà, mới làm cho cô ta có được vị trí bất bại, là người kết hôn với Cận Thần Huy.

Bạch Linh Lan bị Lý Thanh nhìn chằm chằm cực kì không thoải mái, đôi mắt của cô ta chớp chớp, nhà họ Lý mặc dù thế yếu, nhưng cô ta bây giờ đã gả cho Cận Thần Huy, thì sẽ không để cho nghiệt chủng trong bụng Lý Thanh sinh ra đời.

Cô ta mặc dù không thể đối phó với Bạch Cẩm Sương, nhưng Lý Thanh này, bây giờ đừng nghĩ đến việc leo lên đầu cô ta.

Nghĩ đến đây, trong tâm Bạch Linh Lan nảy sinh ra một kế hoạch tàn ác.

Đêm hôm đó, trong một con hẻm mờ tối, bảy tám người đàn ông lực lưỡng lôi kéo một người phụ nữ cố gắng la hét.


Đáng tiếc, nơi này quá hảo lánh, căn bản không có ai có thể chú ý đến.

Ngay cả khi có người nhìn thấy, nhìn thấy một đám đàn ông đó, cũng không dám quản đến chuyện không liên quan đến mình.

Không biết qua bao lâu, Lý Thanh cảm giác thân thể đã sắp mất đi ý thức, người đàn ông cuối cùng mới đứng dậy.

Đối phương mở miệng tấm tắc với mùi vị thơm ngon: "Không hổ là tiểu thư ngàn vàng, mùi vị này, quả là quá tuyệt vời! Làm cho ông đây mê chết rồi!"
Người đàn ông bên cạnh nói đùa: "Cho dù là tiểu thư ngàn vàng, cũng chỉ là đôi giày rách! Nhìn cô ta cho đẹp thôi” "Nói đến thì vẫn là Bạch Linh Lan thông minh, biết muốn gả vào nhà họ Cận, thì căn bản phải làm vướng chân nhà họ Lýt” Lý Thanh nằm trên mặt đất như một miếng giẻ lau, toàn thân đột nhiên cứng đời Là Bạch Linh Lan, Bạch Linh Lan hại cha vào tù, hại mẹ tự sát! Lời thảo luận của người đàn ông vẫn văng vẳng bên tai.

"Người phụ nữ Bạch Linh Lan này mặc dù thông minh, nhưng lại là một con rắn độc, vẫn nên tránh xa ra một chút! Loại phụ nữ này, chúng ta hưởng thụ không nổi đâu!”
"Chỉ có điều, nói đến thì, các quý công tử nhà giàu này, chính là bạc tình bạc nghĩa, cho dù người phụ nữ này mang thai con của anh ta, cũng không đáng để gặp loại chuyện này!”
"Mày ngu à, nếu anh ta làm chuyện này, có thể đồng ý đề nghị của Bạch Linh Lan, để chúng ta tới chơi đùa người phụ nữ này mà, nếu không phải là vì đứa nhỏ này, thì tính ra đêm nay cô ta cũng không cần chịu khổ”
Mấy người đàn ông mặc quần áo, tiếng thảo luận ngày càng xa.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện