Viện trưởng Việt Đức Bạch Cẩm Sương có hơi nhìn không thấu Mặc Tu Nhân, tuy thế vẫn thành thật trả lời: “Lâm Kim Thư”
Vân Thành Nam nhận ra là trước mặt hai người này, Bạch Cẩm Sương không được tự nhiên lắm, bèn hợp thời cất tiếng: “Bạch Cẩm Sương, hai người này là?”
Bạch Cẩm Sương nhìn Vân Thành Nam một cái, lập tức giải thích với anh ta: “Đây là CEO của Trang sức Đá quý Hoàng Thụy chúng tôi, tổng giám đốc Mặc, Mặc Tu Nhân.

Người bị thương là bạn anh ấy”
Nghe hết lời giới thiệu của Bạch Cẩm Sương, Cảnh Hạo Đông nhướng mày, bất giác ngó sang Mặc Tu Nhân một cái, trong lòng cảm thấy khó hiểu.


Không phải hai người này đã kết hôn rồi ư, tại sao Bạch Cẩm Sương lại ra vẻ như không quen thân với họ vậy.

Bạch Cẩm Sương không hề để ý tới phản ứng của Cảnh Hạo Đông.

Nói rồi, cô lại bình tĩnh thản nhiên giới thiệu Vân Thành Nam với hai người: “Tổng giám đốc Mặc, anh Cảnh, đây là viện trưởng bệnh viện Việt Đức, viện trưởng Vân Vân Thành Nam”
Mặc Tu Nhân thản nhiên nhìn qua Bạch Cẩm Sương một cái, vươn tay với Vân Thành Nam: “Hóa ra là viện trưởng Vân, nghe danh đã lâu”
Vân Thành Nam và Mặc Tứ Ngôn tuy cùng là danh nhân tại thành phố Trà Giang.

Nhưng ngành nghề của hai người khác nhau, không có quan hệ sâu sắc gì, đôi bên cũng không bỏ công tìm hiểu để ý đối phương.

Vậy nên bấy nhiêu năm nay, cũng chưa từng thực sự đối diện gặp mặt một lần.

Vân Thành Nam vươn tay, bắt tay Mặc Tu Nhân: “Nào có, danh tiếng của tổng giám đốc Mặc mới thật là như sấm rên bên tai.


Quả là trăm nghe không bằng một thấy”
Bàn tay hai người, mới chạm khắc buông.

Mặc Tu Nhân nhìn Vân Thành Nam lom lom: “Nếu viện trưởng Vân muốn thiết kế trang sức đá quý thì có thể tìm tới Hoàng Thụy chúng tôi”
Vân Thành Nam cười cười: “Tôi sẽ làm vậy, tất nhiên rồi.

Nếu nhà anh Mặc có ai cần thăm khám gì cũng có thể tới bệnh viện Việt Đức chúng tôi, chắc chắn tôi sẽ giới thiệu cho anh Mặc bác sĩ giỏi nhất”
Khóe môi Bạch Cẩm Sương giật giật mấy hồi, tự dưng cảm thấy bên dưới hình tượng công tử như ngọc của Vân Thành Nam cũng có một quả tim đen tối.

Mặc Tu Nhân thản nhiên liếc Vân Thành Nam một cái, không phản ứng lại lời anh ta.

Cảnh Hạo Đông lại đâm không vui: “Lời anh nói kia mà là tiếng người đấy hả? Lại mong người ta tới bệnh viện khám bệnh à?”
Vân Thành Nam nhìn Cảnh Hạo Đông một cái, nét mặt không có biến đổi gì: “Ôi, là tôi lỡ lời rồi.


Tôi rất xin lỗi, ý tôi muốn nói là con người có sinh lão bệnh tử, một số việc rốt cuộc vẫn không thể tránh được, nếu cần đi bệnh viện, tôi có thể nể mặt cô Bạch mà giảm giá ít nhiều.”
Bạch Cẩm Sương không ngờ nổi trông bề ngoài Vân Thành Nam tốt bụng hiền lành vậy mà lời nói ra lại khá là đanh đá.

Cảnh Hạo Đông hừ lạnh một tiếng, Mặc Tu imgwebtruyen




- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện