Không còn ai tên Vân Thanh Tuấn nữa Lâm Kim Thư ngay lập tức thu lại nét cười nhẹ trên mặt mình.

Cảnh Hạo Đông nhìn thấy biểu cảm của Lâm Kim Thư lạnh xuống thì cũng tỉnh táo trở lại.

Mặt của Bạch Cẩm Sương vẫn không thay đổi gì cả.

Cô đứng một bên, không nói lời nào.


Có lẽ cô đã nhìn ra được tên bạn bè kia của Mặc Tu Nhân chính là chủ nhân của mấy cái trò trêu ghẹo con gái nhà lành.

Nhưng mà, cô không ngờ anh ta lại dám đặt sự chú ý lên người của Lâm Kim Thư.

Cảnh Hạo Đông quay trở lại ngay sau khi anh ta ổn định tinh thần xong.

Cô thấy anh ta nháy mắt mấy cái với Lâm Kim Thư: "Anh xuống dưới trước, sẽ quay lại thăm em sau nhai" Cảnh Hạo Đông vừa ra khỏi cửa thì ngay lúc này, Bạch Cẩm Sương nhìn về phía Lâm Kim Thư: "Lâm Kim Thư, vừa nấy tớ gọi cho đàn anh thì anh ấy bảo buổi chiều sau khi bọn tớ tan làm sẽ cùng nhau qua đây để thăm cậu.

Sức khoẻ của cậu dễ nuôi bệnh lắm.

Với cả, cậu nên ít tiếp xúc với Cảnh Hạo Đông lại đi! Tớ vừa nhìn sơ qua đã biết anh ta là loại người gì!" Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương: "Tớ cũng nhìn ra được.

Cậu cứ yên tâm, tớ chỉ thích Vân...!
Lâm Thanh Tuấn mà thôi!" Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Cậu...!
Cậu biết vậy là tốt rồi.

Với cả sau này cậu đừng gọi là Vân Thanh Tuấn nữa.


Trên đời này, không còn ai tên Vân Thanh Tuấn nữa đâu, chỉ có Lâm Thanh Tuấn mà thôi.

Đây là suy nghĩ của Lâm Thanh Tuấn đấy, cậu đã Không biết hiện giờ vẻ mặt của Mặc Tu Nhân là đang vui, buồn, tức hay giận.

Anh lặp lại lần nữa: "Lên xe đi! Tôi không muốn lặp lại lân ba đâu! Nếu như em muốn, buổi chiều tôi sẽ chở em về đây!" Bạch Cẩm Sương ngay lập tức lắc đầu: "Thật sự là tôi không cần đâu mà, tổng giám đốc Mặc!" Sắc mặt của Mặc Tu Nhân bắt đầu có chút không vui rồi: "Tôi có chuyện muốn nói với eml" Anh vừa nói xong đã mở cánh cửa xe ra, tay vịn lên cửa xe.

Bạch Cẩm Sương nghe được những gì anh nói.

Có lẽ cô cũng đã hiểu ra rồi, sắc mặt của cô trở nên nghiêm túc hẳn, cô mở miệng nói: "Tống giám đốc Mặc ài! Tôi biết rõ ngài tính nói gì.

Ngài cứ yên tâm.

Việc hôm nay chẳng qua chỉ là sự trùng hợp, tôi sẽ không xem nó là duyên phận hay là cái gì đâu.

Cảm giác có duyên phận gì đó với ngài chính là sự ảo tưởng, ham muốn những thứ không thuộc về mình!" Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân ngay lập tức xanh hết cả lên.

Giọng nói của anh đang rất giận dữ: "Em nghĩ rằng tôi tính nói với em vê việc này à?”
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có hơi bất ngờ: "Vậy ngài tính nói cái gì?" Mặc Tu Nhân mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chăm vào cô, không nói lời nào cả.


Bạch Cẩm Sương đứng yên tại chỗ vài giây, dưới ánh mắt áp lực của Mặc Tu Nhân cô có chút chịu không nổi nên đã quyết định đi vào xe.

Dù sao cũng đâu phải là chưa từng ngồi qua xe anh! Sợ cái gì mà sợ chứt Lúc này, Mặc Tu Nhân mới hừ lạnh ra một tiếng.

Anh đóng cửa xe lại, bước lên phía ghế lái.






- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện