Trịnh Hoài Thanh và Bạch Linh Lan đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên cảm thấy uy áp mãnh liệt.

Anh ta bất chợt ngẩng đầu, đột nhiên vẻ mặt khó mà tin được, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh bàn ăn: “Tổng giám đốc Mặc, sao anh lại tới đây?”

Anh ta chỉ gặp Mặc Tu Nhân hai lần, tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà vị này lại nhận ra anh ta.

Anh ta vội vàng đứng dậy, tay chân đều không biết nên đặt ở đâu: “Tổng giám đốc Mặc, anh cũng tới đây ăn cơm sao?”

Bạch Cẩm Sương còn có chút thẫn thờ, Mặc Tu Nhân cũng tới đây ăn cơm sao? Mặc Tu Nhân liếc mắt nhìn Trịnh Hoài Thanh một cái, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang Bạch Linh Lan, anh hơi nhếch môi: “Tôi tới tìm cô gái này!”

Bạch Linh Lan lập tức đỏ mặt đứng dậy: “Tổng… Tổng giám đốc Mặc, chúng ta quen nhau sao?”


Giọng điệu Mặc Tu Nhân cân nhắc: “Tôi và cô mới gặp đã thân! Rất có duyên phận!”

Bạch Linh Lan thẹn thùng cúi đầu, mặt đỏ tim đập nhanh, không nhịn được lén nhìn Mặc Tu Nhân, giọng điệu khẩn trương: “Tôi… Tôi cũng thấy mình rất có duyên với tổng giám đốc Mặc!”

Mặc Tư Nhân trầm ngâm một lát, nói với trợ lý nhỏ phía sau: “Nếu có duyên như vậy, vậy giúp tôi gọi một ly trà xanh cho cô đây, tôi mời!”

Mặc Tu Nhân nói xong, tràn ngập ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, lại nhìn về phía Bạch Linh Lan: “Chúng ta còn có thể gặp lại!”

Anh dứt lời, lưu loát xoay người rời đi.

Bạch Cẩm Sương ngẩn ra, đột nhiên hiểu được ý của trà xanh: Nếu không phải trường hợp không đúng, một giây sau cô đã phát ra tiếng cười như giết heo rồi.

Đáng tiếc hai người đang ngồi ở đây, giống như vẫn chưa hiểu ý của người kia.

Trịnh Hoài Thanh vừa ngồi xuống, lập tức kích động nhìn Bạch Linh Lan: “Linh Lan, em thật sự không quen tổng giám đốc Mặc sao? Anh nhìn thái độ của anh ta đối với em không tầm thường mài! Nếu có thể làm thân với anh ta, vậy sau này chúng ta sẽ thăng chức rất nhanh!”

Bạch Linh Lan đỏ mặt lắc đầu: “Em cũng không quen mà, đây là lần đầu tiên em gặp tổng giám đốc Mặc, chẳng qua… Hình như anh ấy đối xử với em rất đặc biệt, có khả năng em lọt vào mắt xanh của anh ấy!”

Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Bạch Linh Lan, Bạch Cẩm Sương chỉ cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng: Cơm tối mới ăn xong, Bạch Cẩm Sương lập tức nhận được tin nhắn của Mặc Tu Nhân.

“Mặc Tu Nhân: Tới khách sạn ngày hôm qual”

Bạch Cẩm Sương ra khỏi nhà hàng, chủ động đề xuất tạm biệt.


Cô vừa lên xe lập tức lấy điện thoại ra, xem camera siêu nhỏ mình đặt trên bàn làm việc trong công ty.

Lúc sáu giờ rưỡi, có người lẻn vào bộ phận thiết kế, trộm đi bản thiết kế dự bị trong túi ở bàn làm việc.

Bạch Cẩm Sương cười châm chọc, quả nhiên là cô hiểu rất rõ hai người kial Chẳng qua nếu không hiểu rõ như vậy, kế hoạch của cô thật sự khó mà tiến hành thuận lợi như thết Lúc Bạch Cẩm Sương đi tới khách sạn, vừa vào cửa, đã bị người đàn ông ôm vào trong lòng.

Mặc Tu Nhân để cằm lên vai cô, giọng nói trầm thấp: “Trên người em thật thơm!”

Gương mặt Bạch Cẩm Sương lại đỏ bừng: “Mặc… Tu Nhân, anh đợi một lát trước, tôi phải lấy đồ đãi”

Mặc Tu Nhân ngẩng đầu, im lặng nhìn cô: “Em gọi tôi là gì?”

Gương mặt Bạch Cẩm Sương đỏ lên, có chút chột dạ: “Chồng… Chồng ạ!”

Mặc Tu Nhân cười ra tiếng: “Chồng già sao?”

Bạch Cẩm Sương chậm rãi nhắm mắt lại, đỏ mặt gọi một tiếng: “Chồng!”

Mặc Tu Nhân hơi nhếch miệng: “Gọi rất tốt, tặng em một phần quà!”

Mặc Tu Nhân nói xong thì đưa cho Bạch Cẩm Sương một cái USB, mình thì đi tắm.

Bạch Cẩm Sương nhìn theo bóng lưng anh, đôi mắt lóe sáng, mở cái túi tùy thân mang theo hôm nay, lấy máy tính bên trong, cắm USB vào.


Sau đó cô thấy được cảnh cô ăn cơm ở nhà hàng với Bạch Linh Lan và Trịnh Hoài Thanh lúc tối.

Cameras quay được một đoạn, ba bọn họ nói chuyện với nhau, dưới bàn cơm, chân Bạch Linh Lan và Trịnh Hoài Thanh quấn lấy nhau.

Bạch Cẩm Sương trực tiếp cười ra tiếng, cuối cùng cô cũng hiểu rõ, vì sạo Mặc Tu Nhân lại gọi cho Bạch Linh Lan một ly trà xanh rồi!

Bạch Cẩm Sương cười đủ rồi, vội vàng mở trang đăng ký cuộc thi thiết kế trang sức của Tinh Nguyệt, gửi bản thiết kế cô đã sớm vẽ xong đi.

Cuộc thi thiết kế trang sức của Tinh Nguyệt và cuộc thi thiết kế trang sức thế kỷ do trang sức đá quý Hoàng Thụy tổ chức đều bắt đầu thẩm tra bình phẩm vào ngày mai.

Tuy danh tiếng cái đầu không bằng cái sau, nhưng quá trình thẩm tra bình phẩm của hai bên đều công khai trơng suốt hành trình.

Mà Bạch Cẩm Sương nhìn trúng, đúng là điểm này!






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện