Nửa đêm kinh hôn Cùng lúc đó, người đứng cạnh giường bật đèn ngủ lên.

Bạch Cẩm Sương nghi ngờ nhìn người đang đứng cạnh giường, hơn nửa ngày trái tim mới trở về vị trí cũ.

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông xuất hiện trong phòng cô lúc nửa đêm: "Nửa đêm rồi mà anh còn làm gì cái gì vậy?”
Cảm giác nửa đêm kinh hồn phách tán này thiếu chút nữa là làm cô dọa thành bệnh mất.


Mặc Tu Nhân giữ vẻ mặt bình thản, không nói chuyện.

Bạch Cẩm Sương vô cùng sợ hãi, thấy Mặc Tu Nhân không nói chuyện, nàng không tránh khỏi có chút tức giận: "Anh có biết dọa quá lố là có thể làm cho người ta chết không, anh mộng du nửa đêm à?" Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương với vẻ mặt u ám.

Anh biết nửa đêm đột nhiên xuất hiện trong phòng của Bạch Cẩm Sương như thế này, rất không tốt.

Tuy nhiên, anh thực sự không ngủ được.

Anh đã đi tắm và đi ngủ sớm, nhưng bởi vì mùi thơm trên người mà anh không thể nào chịu nổi, lại xuống giường tắm lại lần hai.

Nhưng dù vậy, anh vẫn không thể ngủ được, anh lén mua đầu gội và sữa tắm giống Bạch Cẩm Sương, chỉ phát hiện mùi của loại sữa tắm này không giống với mùi trên người Bạch Cẩm Sương.


Anh đau đầu muốn chết, đứng dậy ăn mấy viên kẹo bạc hà, trong lòng không kìm được sự phiền não.

Trước đây, khi không có Bạch Cẩm Sương, cả đêm anh cũng không ngủ được, nhưng bây giờ lại không thoải mái như trước kia.

Lại nghĩ vê người kêu anh ngủ yên là anh liên ngủ yên, anh thực sự không biết là có thứ gì làm cho anh như vậy.

Đáng tiếc là, bây giờ anh sửng sốt khi phát hiện ra mình vừa không thể chịu được cảm giác không ngủ được, lại không muốn uống thuốc ngủ, vì vậy anh muốn đến gần, ngửi xem trên người Bạch Cẩm Sương rốt cuộc là mùi gì.

Anh cũng không ngờ rằng Bạch Cấm Sương sẽ tỉnh lại vào nửa đêm! Chỉ là, dưới tình huống hiện tại, anh sao cũng không thể nói thật được, mình lẻn qua để ngửi mùi của Bạch Cẩm Sương, nghe có vẻ biến thái, rất phèn.

Mặc Tu Nhân hai mắt lóe lên, nhìn về phía Bạch Cẩm Sương đang tức giận, anh nói: "Tôi quen giường, tôi muốn lên ngủ!”

Bạch Cẩm Sương biết đây là phòng ngủ chính, Mặc Tu Nhân trước kia có thể đã ngủ ở đây.

Mặc dù vẫn còn sợ hãi, nhưng cô không có lý do gì để bác bỏ những lời của Mặc Tu Nhân.

Cô kìm nén lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi, định xuống giường: "Vậy tôi qua ngủ phòng bên cạnh!" Kết quả, chân cô còn chưa chạm đất, Mặc Tu Nhân đã nắm lấy cánh tay cô, vẻ mặt nặng nề: "Không sao, giường lớn như vậy, tôi có thể chia đôi với em, tôi không ích kỷ như vậy!" Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Vấn đề ở đây imgwebtruyen



- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện