Công dân nhiệt tình Bạch Cẩm Sương sửng sốt trong giây lát, rồi cô nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh đang đi tới, vành tai lấp lánh dưới ánh nắng.

Anh ta trực tiếp đứng bên cạnh Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương nhíu mày, ánh mắt bối rối hỏi: "Anh là ai?" Sở Tuấn Thịnh liếm môi cười, giọng điệu có chút hung hăng dọa người: "Tôi là công tử nhiệt tình, đến đây nghe chuyện.


Sao, cô có ý kiến gì à?" Bạch Cẩm Sương lắc đầu.

Sở Tuấn Thịnh bước lên từng bước một, cao giọng khinh thường nói: "Bạch Cẩm Sương, đừng bán xâu trước mặt phóng viên.

Vở kịch giả tự sát của cô còn chưa đủ ngoạn mục sao?" Bạch Cẩm Sương theo bản năng lùi lại một bước, bất lực lắc đầu: "Tôi không có!" Sở Tuấn Thịnh nhìn cô giễu cợt: "Nếu tôi giết cô rồi phi tang xác cô, cô có tha thứ cho tôi không?”
Bạch Cẩm Sương trợn tròn hai mắt, vẻ mặt đáng thương nói: "Sao anh có thể nói như vậy?" Sở Tuấn Thịnh phản đối: "Vậy thì sao cô có thể làm được điều này? Cô cũng biết là không phải tất cả những người làm sai đều đáng được người khác tha thứ, đúng không?" "Khi cô ép Bạch Cẩm Sương vào góc tường, tại sao cô lại không xin lỗi cô ấy, cô đạo nhái tác phẩm của cô ấy trong hai năm, tại sao tôi không nghe thấy cô nói xin lỗi cô ấy, cô lại giả tự tử khiến Bạch Cẩm Sương bị hàng ngàn cư dân mạng mảng mỏ.

Tại sao bạn không nói xin lỗi, bây giờ lại giả vờ đáng thương, quá muộn rôi! ”
Sở Tuấn Thịnh nói xong, lập tức mọi người tỉnh táo lại.

Đúng vậy, Bạch Linh Lan đã gây ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ nói xin lỗi, nói muốn Bạch Cẩm Sương tha thứ cho cô ấy rồi giành được sự đồng cảm của giới truyền thông, thì chẳng khác nào bảo mọi người quá ngu ngốc đi! Một số phóng viên thậm chí còn bắt đầu xì xào.


"Khi làm loại chuyện này, cô ta còn có mặt mũi nào xin Bạch Cẩm Sương tha thứ cho cô tat" "Ừ, cô ta chỉ đang diễn trước mặt chúng ta thôi! Anh quên mất cô ta ấy tên gì rồi sao, Bạch đạo nhái đấy!" "Nếu cô ta thực sự muốn Bạch Cẩm Sương tha thứ cho mình, cô ta nhất định sẽ không bắt Bạch Cẩm Sương phải tha thứ cho cô ấy trước phiên tòa!" Bạch Linh Lan đều nghe rõ những lời này, thậm chí cô còn có thể nhìn ra vẻ khinh thường trong mắt bọn họ.

Bạch Cẩm Sương biết rằng Sở Tuấn Thịnh xuất hiện và kế hoạch của anh ta thất sẽ bại, anh ta trực tiếp đưa Bạch Linh Lan vào tòa án.

Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Sở Tuấn Thịnh nói: “Cám ơn!" Sở Tuấn Thịnh bật cười: "Chậc chậc, em Bạch, giữa chúng ta có quan hệ gì chứ, em đừng khách sáo như vậy, anh thực sự đánh giá cao năng lực của em, không thể nhìn nổi Bạch Linh Lan làm loại chuyện như vậy!”
Ban đầu Bạch Cẩm Sương thấy rất biết ơn, nhưng nghe nụ cười cợt nhả của anh ta, cô liền xoay người rời đi.

Sở Tuấn Thịnh vội vàng theo sau: "Đừng không biết xấu hổ như vậy, tốt xấu gì ban nãy tôi cũng giúp cô mài" Bạch Cẩm Sương luôn nhớ lời hứa tối qua với Mặc Tu Nhân là phải tránh xa Sở Tuấn Thịnh ra.

Sắc mặt cô không đổi: “ Tôi cũng đâu có cầu xin anh!”
Sở Tuấn Thịnh nhướng mày: "Em gái Bạch à, nếu nói như vậy, thì thật sự là không có lương tâm mà!”

Khi Triệu Văn Vương đến tòa án, anh ta nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh đang đuổi theo Bạch Cẩm Sương vào trong tòa án.






- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện