Chương 166:

 

“Có anh, em không cần phải biết bất cứ cái gì”

 

Chậc chậc, lời ngọt ngào này mới mê người làm sao, nhưng cô sẽ không tin tưởng anh nữa.

 

“Tôi không muốn đi.”

 

“Cũng được thôi, vậy sợi dây chuyền kia anh sẽ tạm giúp em giữ gìn.”

 

“Nhan Từ Khuynh, anh đừng có mà quá đáng như vậy, nó vốn dĩ là đồ của tôi, anh dựa vào cái gì mà tự ý lấy nó đi?” Cô giãy giụa nhưng Nhan Từ Khuynh ôm cô quá chặt, cô không thể thoát ra được.

 

Dựa vào cái gì? Anh hủy hoại tình yêu của cô còn chưa đủ, đến cả đồ vật của cô, anh cũng muốn phá hủy hết sao?

 

“Em là của anh, tất cả mọi thứ của em cũng sẽ đều là của anh.” Anh ôm chặt cô vào trong lòng.

 

Anh biết sợi dây chuyền đó không có liên quan gì đến Hà Dĩ Phong, nhưng anh vẫn không cam lòng để Hà Dĩ Phong cứ tiếp xúc với Dương Họa Y như vậy. Dương Họa Y chỉ là người của anh mà thôi.

 

Nhưng mà lần này, trái tim của Dương Họa Y đã càng ngày càng rời xa anh.

 

Sao anh có thể cam lòng chứ?

 

Dương Họa Y cảm động mà bất lực: “Nhan Từ Khuynh, tính chiếm hữu của anh thật đáng sợ.”

 

Anh hôn lên trán cô: “Có lễ vậy.”

 

Anh ôm cô quá chặt, Dương Họa Y bị siết tới mức sắp không thể thở nổi. Biết được suy nghĩ đã quyết trong lòng anh, cô chỉ có thể thỏa hiệp: “Được, tôi đi cùng anh, anh trả dây chuyền lại cho tôi.”

 

“Sau khi trở về anh sẽ trả cho em.”

 

“Là anh nói đấy.”

 

“Ừ, là anh nói.“ Anh cười khổ, chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, lại có thể khiến cô không tin tưởng vào bản thân anh, phải xác định đi xác định lại nhiều lần như vậy.

 

Cô hít một hơi rồi định đứng dậy khỏi đùi anh.

 

“Đừng cử động, để anh ôm em thêm một lát.”

 

Không biết kể từ lúc nào mà Nhan Từ Khuynh trở nên có chút kì lạ. Anh là một người đàn ông lạnh lùng như vậy, đôt nhiên lai có chút dính lấy cô……

 

Tại sân bay.

 

Nhan Từ Khuynh nắm chặt tay Dương Họa Y, sợ cô đi lung tung.

 

Cô nhìn xuống đôi tay đang nắm của hai người rồi lại nhìn Nhan Từ Khuynh: “Trợ Lý của anh đâu? Không đem theo gì cả, chúng ta cứ như vậy mà đi sao?”

 

Trong mắt anh hiện lên ý cười: “Đem theo em là đủ rồi.

 

Những lời yêu thương bất ngờ nói ra luôn là điều khiến cho không ít phụ nữ cảm thấy hạnh phúc, nhưng khi Dương Họa Y nghe thấy lại chỉ có cảm giác buồn ;s nôn, cô giả vờ như mình không nghe thấy: “Đi thôi.”

 

Nụ cười của Nhan Từ Khuynh nhạt đi mấy phần, anh nắm chặt lấy tay cô, nói gì cũng không chịu buông ra.

 

Phía trước có chút ồn ào, mấy người vệ sĩ đang đi theo một người phụ nữ vào bên trong.



Chương 167:

 

“Bố, con không đi! Con không đi đâu! Bố đừng đuổi con đi, con hứa con sẽ ngoan, có được không, con xin thể!” Cô gái đó kêu lên: “Con xin bố đó, bố, đừng đuổi con đi! Không phải bố thương con nhất sao, bố để con mình ra nước ngoài sinh sống, bố chịu được sao? Con cầu xin bố đó, đừng có đuổi con đi, có được không bố?”

 

Người đàn ông lớn tuổi đứng yên một chỗ: “Lưu Ly, bố càng thương con thì lại càng không thể giữ con ở lại đây được.”

 

“Bố! Nếu như bố nhất quyết đuổi con đi, con sẽ hận bố!”

 

“Thà rằng con hận bố còn tốt hơn là con lại làm ra những chuyện hại người hại mình kia.”

 

Người đang bị vệ sĩ áp đi kia là Lưu Ly, còn người đàn ông đang nói chuyện, chính là bố của cô ấy.

 

Nghe cuộc nói chuyện giữa hai cha con họ, Dương Họa Y hơi khựng lại, lồng ngực cô xiết chặt.

 

Chuyện hại người hại mình?

 

Chẳng có lẽ nào, chuyện ở khách sạn ngày hôm đó, cũng là do Lưu Ly lên kế hoạch sao?

 

Cô cũng từng điều tra qua, theo dõi từ quán bar đến khách sạn, nhưng không tìm ra được bất cứ chuyện gì, ba người đàn ông đã bắt cô hôm đó, hình như đã rời khỏi thành phố này.

 

Nhan Từ Khuynh cho rằng cô để tâm đến chuyện giữa mình và Lưu Ly, nên anh liền kéo cô lại bên cạnh mình, đi ngang qua Lưu Ly.

 

Lưu Ly cũng phát hiện ra bọn họ: “Nhan Từ Khuynh!”

 

Đối với Lưu Ly mà nói, Nhan Từ Khuynh giống như một nguồn năng lượng, cô ta liều mình hất tay vệ sĩ ra, xông đến trước mặt anh.

 

Kể từ sau khi cuộc nói chuyện đó kết thúc, cô ta cũng chưa gặp lại Nhan Từ Khuynh lần nào, cho dù biết anh ấy không có tình cảm gì với mình, thậm chí còn muốn hủy hoại mình, cô vẫn không thể buông bỏ Nhan Từ Khuynh.

 

Cô có rất nhiều lời muốn nói với Nhan Từ Khuynh, Lưu Ly vượt qua các chướng ngại ở phía trước, đứng trước mặt Nhan Từ Khuynh: “Quân!”

 

Nhan Từ Khuynh nhìn cô ta một cái, từ từ che chở cho.

 

Dương Họa Y ở phía sau mình, tỏ ý muốn bảo vệ cô.

 

Trái tìm Lưu Ly tan nát, cô chỉ là đứng trước mặt bọn họ mà thôi, anh ấy lại cứ phải bảo vệ Dương Họa Y như thế này sao?

 

Lưu Ly nuốt không trôi ngụm khí này, quay lại nhìn về phía Dương Họa Y nói chuyện: “Sao cô vẫn còn mặt mũi đứng cạnh anh ấy vậy, chuyện giữa cô và Hạ Huy.

 

Thành đang gây xôn xao khắp mọi nơi, cô không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?”

 

Dương Họa Y tưởng rằng Lưu Ly đang nói đến chuyện bức ảnh mấy tháng trước: “Chuyện đã xảy ra mấy tháng trước rồi, cô cần gì phải giữ mãi không buông, càng huống hồ, bức ảnh đấy rốt cuộc là do ai chụp, là ai xuyên tạc sự thật, trong lòng cô không biết sao?”

 

Lưu Ly sững người, mới biết rằng hóa ra Dương Họa Y căn bản không hề biết đến chuyện đoạn video, cô ta âm thầm cười: “Trong đoạn video…..”

 

“im miệng! Lưu Ly.” Nhan Từ Khuynh lạnh mặt, vẻ mặt anh ta bình tĩnh đến mức đáng sợ, lời nói của Lưu Ly bị anh cắt ngang.

 

“Tại sao tôi phải im miệng chứ, tôi chính là muốn nói hết mọi chuyện ra đấy!”

 

“Được thôi, tôi sẽ để cả nhà họ Lưu chôn cùng cô luôn.” Ánh mắt Nhan Từ Khuynh tràn ngập sự u ám, anh nhàn nhạt lướt nhìn qua ba và những vệ sĩ đang ở sau lưng cô: “Bây giờ, cô vẫn còn cơ hội ra nước ngoài. Nếu như cô nhất định muốn đối đầu với tôi, vậy cô cũng có thể thử xem sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện