Chương 587:

 

“Mắt nhìn của Hà Dĩ Phong quá tệ.” Cô không nhịn được lại thở dài.

 

Người phụ nữ Lý Thanh Lộ đó so với Dương Minh Nguyệt thì kém hơn rất nhiều.

 

Câu nói nhẹ bâng quơ của cô khiến cho anh càng thêm khó chịu: “Mắt nhìn của Hà Dĩ Phong có tốt hay nhìn trúng người phụ nữ nào thì có liên quan gì đến em? Chồng của em là anh”

 

Dương Họa Y ngoảnh mặt làm ngơ, bình tĩnh đi vào thang máy.

 

Nhan Từ Khuynh theo sau: “Bụng em bây giờ đã to như vậy rồi còn dám chạy lung tung một mình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Còn có một tháng nữa thì đến ngày dự sinh theo dự tính rồi, em có thể nghĩ đến đứa bé nhiều hơn không?”

 

Dương Họa Y bị câu nói của anh làm bật cười: “Khi anh bảo tôi phá thai thì anh có từng nghĩ đến đứa bé không?”

 

“Đây là hai chuyện khác nhau” Anh cau mày, muốn tranh luận phải trái với cô.

 

Đến tầng chỉ định thì cửa thang máy dingdong mở ra.

 

Nhưng Dương Họa Y chỉ xua tay rồi bước ra ngoài: “Tôi không muốn cãi nhau với anh”

 

“Dương Họa Y” Sắc mặt Nhan Từ Khuynh bình tính bước nhanh theo cô: “Anh là đang lo lắng cho em và đứa bé, thời điểm này em luôn bực bội quả thực ngang ngạnh không nói lý lẽ với anh”

 

Không nói lý lế?

 

Anh nói cô không nói lý lẽ.

 

Dương Họa Y cười lạnh lùng, cô có rất nhiều lời muốn phản bác lại nhưng cô lại kìm nén nuốt xuống.

 

Cô không thể tức giận cũng không thể cãi nhau với anh, đứa bé bây giờ đã đủ lớn rồi, còn không đến một tháng nữa là đến ngày dự sinh, những đứa con của cô đều có thế cảm nhận được cảm xúc của cô.

 

Vì vậy cô không thể cãi nhau, không thể bưồn bã, không để cho đứa bé bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc không tốt của mình Dương Họa Y hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ, dùng lòng bàn tay xoa bụng nhẹ nhàng để trấn an bọn trẻ Khi cô vừa bước ra khỏi cửa thang máy được hai bước thì nhìn thấy Hoàng Ánh nắm tay của Nhan Niệm Sơ đứng ở bên ngoài cửa nhà họ chờ đợi điều gì đó.

 

Nhà ở Phong Linh Đàm, Nhan Từ Khuynh đặc biệt sử dụng khóa vân tay, chỉ có vân tay của Dương Họa Y và anh mới có thể mở được, cho dù là Hoàng Ánh đi qua thì cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

 

Bởi vì Nhan Từ Khuynh đã nói, đây là nhà của họ, chỉ thuộc về nhà của họ.

 

Bước chân của Dương Họa Y đành dừng lại và Nhan Từ Khuynh cũng ngạy lập tức đuổi kịp.

 

Anh duỗi cánh tay dài ra và ôm cô vào trong lòng: “Dương Họa Y, không nói rõ ràng thì em không được đi.”

 

Dương Họa Y giấy giụa một hồi nhưng cô.

 

không thoát ra được, đành phải nhẹ giọng nhắc nhở: “Mẹ đến rồi.”

 

Nhan Từ Khuynh lúc này mới nhướng mắt liếc nhìn, động tác trên tay anh vẫn không có chút nào buông lỏng.

 

Anh thay đổi tư thế và ôm Dương Họa Y trong vòng bảo vệ của mình, anh không bước tới và vẫn giữ khoảng cách với Hoàng Ánh và Nhan Niệm Sơ.

 

Hoàng Ánh nắm tay Nhan Niệm Sơ và cảm thấy không hài lòng với thái độ ngoảnh mặt làm ngơ với con trai, bà ấy gọi: “Nhan Từ Khuynh”

 

“Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên đến đây?” Nhan Từ Khuynh nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện