Chương 615:

 

“Mẹ, nó vốn dĩ không phải…” Nhan Từ Khuynh tức giận hét lớn, âm thanh của anh trầm thấp mà đau khổ.

 

Nhưng lời còn chưa dứt, các bác sĩ đã vội vã chạy tới “Chủ tịch Quân, cô chủ đã tỉnh, cô ấy la hét muốn nhìn cậu chủ nhỏ, chúng tôi không thể khống chế được, nếu muốn tiêm gây mê thì cần một lượng lớn, tiếp tục tiêm gây mê cho cô chủ sao ạ?”

 

Bác sĩ cũng chưa nói rằng, tình trạng thần kinh của cô chủ đang rất không ổn định, vừa nấy đã tiêm thuốc gây mê với liều lượng lớn gấp đôi rồi.

 

Nếu như bây giờ lại muốn dùng gây mê, khẳng định còn phải tăng thêm liều lượng.

 

Loại thuốc gây mê này, thỉnh thoảng dùng một hai lần thì không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh não, cho nên vấn đề này cần phải hỏi ý kiến rõ ràng.

 

Nhan Từ Khuynh cũng không thể lo đến việc khác nữa, lập tức vội vàng chạy theo bác sĩ: “Tuyệt đối không thế để vết mổ của cô ấy lại bị rách nữa”

 

Đôi mắt Dương Họa Y đỏ bừng, rõ ràng thân thể cô suy yếu đến như vậy, nhưng đến bốn y tá cũng không thế khống chế được cô.

 

Nhìn thấy Nhan Từ Khuynh đi đến, cô lập tức oà khóc: “Con của em đâu? Con của em đâu? Tại sao bọn họ không nói chuyện với em? Không nói cho em nghe về tình hình của con? Rốt cuộc con của em sao rồi….”

 

‘Vết mổ trên người cô lại bắt đầu thấm máu ra bên ngoài, nhóm máu của Dương Họa Y rất đặc biệt, thân thể cô lại yếu ớt, thực sự không thể chịu được nếu bị chảy máu như này.

 

Mắt Nhan Từ Khuynh đỏ bừng, anh đi đến, ôm cô thật chặt, để bác sĩ tiêm thuốc gây mê cho cô.

 

Khoảnh khắc cây kim đâm xuống, Dương Họa Y bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn anh.

 

Nhan Từ Khuynh hôn lấy môi của cô, nhưng nước mắt lại chảy xuống môi hai người, không phân biệt được là nước mắt của anh, hay của cô.

 

Anh thực sự không dám tưởng tượng, Dương Họa Y có sống nổi không khi biết đứa trẻ đã chết yếu.

 

Đôi mắt xinh đẹp của cô phản chiếu gương mặt đau khổ của anh.

 

Anh nghẹn ngào, vuốt ve mặt của cô, lẩm bẩm nói: “Đứa trẻ không có việc gì cả… Con của chúng ta rất tốt, không xảy ra việc gì cả…”

 

Dương Họa Y còn không có hoàn toàn mất đi ý thức, anh biết cô có thể nghe thấy lời anh nói.

 

“Con của chúng ta rất tốt, con không có việc gì đâu….” Anh ôm lấy thân thể cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.

 

Ở giữa hai cánh môi là nước mắt, mặn chát.

 

Anh nói: “Em ngủ một giấc thật tốt, khi tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi..”

 

Ánh mắt của cô dân mềm mại hơn, nằm trong ngực anh thiếp đi, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ Đến khi cô hoàn toàn ngủ say, lúc này Nhan Từ Khuynh mới buông cô nằm xuống, đắp lại chăn cẩn thận, đi ra ngoài.

 

Hoàng Ánh còn đang chờ ở bên ngoài, trong ngực bà còn ôm Nhan Niệm Sơ.

 

Nhìn thấy con trai mình còn đang khóc, bà cảm thấy có chút lạ lâm.

 

Có lẽ chưa có ai nhìn thấy Nhan Từ Khuynh khóc cả.

 

Từ khi anh có ký ức đến nay, anh cũng không nhớ rõ mình đã từng khóc chưa.

 

Mà Hoàng Ánh cũng nhớ rõ con trai của mình từ nhỏ đã không đáng yêu, thậm chí bộ dạng khóc thút thít của anh, bà cũng đã quên.

 

Nhưng bây giờ, vì chuyện của vợ và đứa trẻ, anh lại rơi lệ Hoàng Ánh nhịn không được vội quan tâm nói: “Họa Y không sao chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện