Chương 627:

 

“Nhan Từ Khuynh và Họa Y chẳng phải không đẻ được, bà làm thế này sẽ khiến Họa Y ngại.”

 

“Cô ta và Hạ Huy Thành ở với nhau, bị người †a chụp lại sao không để ý tới cảm nhận của chúng ta? Hoàng Ánh không kìm được thấp giọng bảo: “Ông không phải không biết, đứa bé Dương Họa Y sinh ra đã sớm..”

 

Cái chết bất ngờ của Hòa Phong cứ vậy trôi qua.

 

Một là vì không tìm ra bằng chứng, hai là vì bệnh viện đa khoa không chịu phối hợp.

 

Đứa bé còn quá nhỏ, lúc cấp cứu cơ thể đấ lạnh ngắt rồi Nếu đứa bé chết rồi, nhất định là có chuyện gì đó.

 

Ai cũng không dám nhận trách nhiệm, bác sĩ cũng không dám đưa ra nhận định chắc chắn là đứa bé vì sao lại chết.

 

Cho dù nói thì làm gì được? Đứa bé sơ sinh cho dù chỉ là sặc sữa, không kịp xử lý cũng dẫn tới tử vong.

 

Kẻ tình nghỉ chỉ có một là Nhan Niệm Sơ, người nhà họ Nhan lại luôn che chở cho đứa cháu trai lớn.

 

Nhân viên y tế chắc chẳn không dám nói một cách thẳng thắn là cháu trai lớn nhà mọi người bóp chết cháu trai nhỏ, vậy chẳng phải là tự tìm chết à?

 

Cháu trai nhỏ cũng chết rồi, vậy thì cháu trai lớn này chắc chắn nhà họ Nhan sẽ muốn bảo vệ.

 

Nhân viên y tế cũng biết không nên nhiều lời, kết quả của việc nhiều lời là sẽ giống như Hà Vy, chờ sau khi Dương Họa Y vừa xuất viện thì đã bị sa thải ngay Cái chết của bé Hòa Phong là bí mật, cũng là điều cấm kị Biết không nên nói nửa câu còn sót lại, Hoàng Ánh nén xuống.

 

Nhìn qua Nhan Niệm Sơ và Nhan Thùy Ngọc đứng bên cạnh, Hoàng Ánh sai cô ta đi: “Cô đi cầm áo khoác tới cho Niệm Sơ mặc, lúc này trời nổi gió rồi, sức khỏe của Niệm Sơ kém, đừng để thăng bé cảm lạnh”

 

Nhan Thùy Ngọc nghe theo rồi đi Trông thấy Nhan Thùy Ngọc đi xa rồi, Hoàng Ánh mới nói với cha Lâm: “Bây giờ Nhan Từ Khuynh đã quyết tâm chỉ có Họa Y, lần này Họa Y sinh con gây ra chuyện ầm ï như vậy, Nhan Từ Khuynh cũng quyết tâm sẽ không để cô ta đẻ nữa. Nhà họ Nhan chúng ta gia nghiệp to lớn, không thể đến nỗi sau này cho người ngoài kế thừa chứ?”

 

Không ngờ vợ lại ngu dại mất khôn như vậy, cha Nhan có hơi bực tức: “Nhưng bà cũng không thể lừa Nhan Từ Khuynh làm ra chuyện như vậy được.

 

Hôn nhân là chuyện của hai đứa Nhan Từ Khuynh và Họa Y, bà nhúng tay vào như vậy thì thành kiểu gì, chẳng lẽ để ép bọn nó ly hôn à?”

 

Qua bao nhiêu năm chuyện gì ông cũng nghe theo bà hết nhưng chuyện lần này bà thật sự đã quá đáng.

 

Bị chồng quát lớn, Hoàng Ánh không kìm được mà chất vấn to tiếng: “Tôi làm gì rồi, chẳng phải tôi không đành để cho con cháu họ Nhan lang thang bên ngoài thôi sao? Tôi cũng đều vì tốt cho cái nhà này, ông nói tôi không nghĩ cho cảm nhận của Họa Y nhưng ông đừng quên, trước đây tôi thương cô ta thế nào! Là bản thân cô ta làm ra việc không muốn cho ai biết khiến tôi đau tái lòng!”

 

“Chuyện gì ra chuyện đó, chúng ta đang nói chuyện Niệm Sơ, rõ ràng là bà có lỗi với Họa Y và đứa trẻ kia”

 

“Sao tôi lại có lỗi với nó, nó không thể rộng lượng hơn à? Đứa trẻ này cũng không phải sinh ra trong lúc Nhan Từ Khuynh đã kết hôn, sao lại không đồng ý cơ chứ? Ông biết Họa Y sinh non còn đổ hết tội lỗi cho Niệm Sơ không? Tâm địa cô ta ác độc như vậy, tôi bảo vệ cháu tôi thì sai sao?”

 

Cha Nhan không kìm được hỏi ngược lại “Được, vậy tôi hỏi bà, nếu như giờ tôi có một đứa con còn lớn tuổi hơn Nhan Từ Khuynh một chút, bà có thể xem như chẳng có vấn đề gì rồi đón nó về nhà không?”

 

Hoàng Ánh ngây cả người Tự hỏi lòng mình, bà làm không được.

 

Hôn nhân của bà vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chồng luôn che chở bảo vệ cho bà, cho nên bà mới không chịu được con trai mình lãng nhãng mãi với Dương Họa Y như vậy.

 

Nếu chuyện này xảy ra trên người bà, bà thật sự cũng không thể bình tĩnh không nói một câu.

 

Con người đều ích kỉ, Hoàng Ánh ngưng lời, giọng nói thấp xuống: “Nhưng mà, tất cả chuyện này chẳng phải chưa xảy ra sao? Đứa trẻ Niệm Sơ này đáng thương quá, tôi không đành lòng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện