Khoảnh khắc Thành Trì xuất hiện, xung quanh có không ít những tiếng cảm thán ồn ào.
Hào quang của anh quá rực rỡ khiến những người khác đều chỉ là vật làm nền.
Trong ánh mắt thản nhiên của Thành Trì, nam sinh mặc đồ thể thao liền dừng bước, trong vô hình như thể có tiếng nói nói với cậu rằng, dừng ở đây là được rồi, tuyệt đối đừng liều lĩnh xông lên.
Thế là câu chỉ có thể giương mắt nhìn giáo sư Thành cầm một chiếc ô đen bước tới bên cạnh Khuynh Thành.
Khuynh Thành vốn còn đang băn khoăn không biết có nên xông ra hay không thì đúng lúc này trong hơi thở của cô có xen lần một mùi hương quen thuộc.
Đó là mùi hương trên người Thành Trì.
Khuynh Thành quay đầu lại thì thấy giáo sư Thành đang đứng nhìn cô.
"Đi thôi, tôi có ô." Thành Trì rất kiệm lời.
"..." Khuynh Thành chớp chớp mắt, nhất thời không kịp phản ứng.
Thành Trì nhìn cô, đuôi mắt cong lên, trong tiết trời âm u này, gương mặt anh giống như một bức họa tuấn mỹ.
"Vì thế cô định mặc kệ vết thương chưa khỏi hẳn, để viêm nhiễm nặng thêm sao?" Thành Trì không hề khách sáo, "nếu vậy, chắc cô sẽ mất việc đấy!"
Mất, việc!!!
Cho dù mất việc chẳng phải cũng là vì anh sao!
Cô bị thương vì ai chứ? Khuynh Thành mấp máy môi nhưng không nói ra lời.
Mặc dù cô vẫn luôn nhắc nhở lòng mình phải tránh xa Thành Trì nhưng bây giờ hình như cũng chả còn cách nào khác.
Ai bảo cô quên mang dù.
Nam sinh mặc đồ thể thao đứng sau lưng nếu như biết được suy nghĩ của Khuynh Thành chắc chắn sẽ giơ cao hai tay: Tôi! Tôi đồng ý giúp đỡ!
"Được thôi, cám ơn anh!" Khuynh Thành chỉ có thể ngoan ngoãn bước tới dưới ô của Thành Trì trong ánh mắt ra hiệu của anh.
Thành Trì cầm ô, Khuynh Thành sánh bước cùng anh trong mưa.
Khuynh Thành nói thế nào cũng là biên tập viên của đài truyền hình, cho dù hôm nay chỉ đi giày đế bằng nhưng dáng người cũng vẫn rất cao ráo.
Có điều khi đứng bên cạnh Thành Trì cô vẫn thấp hơn một đoạn, vừa hay đứng tới vai anh.
Hai người bước đi trong mưa không hề nói năng gì, Khuynh Thành cũng cố gắng không đi quá sát Thành Trì, có điều cho dù như vậy thì trong mắt người khác hai người vẫn vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Các sinh viên vừa bước ra khỏi giảng đường liền nhìn thấy bóng người trong mưa phía xa chính là giáo sư Thành danh tiếng lẫy lừng.
Điều khiến họ bất ngờ hơn cả là giáo sư Thành đích thân che ô cho một cô gái nọ.
"Đó là sinh viên trường mình phải không? Hay là giảng viên mới?"
"Không biết nữa, cô ấy đúng là may mắn..."
"Cứ cho rằng sắp có việc gì đó xảy ra."
Dù sao ấn tượng giáo sư Thành để lại cho mọi người tuyệt đối là một người gặp phải trời mưa, nếu như bạn nài nỉ anh ấy, anh ấy sẽ vứt cho bạn một chiếc dù sau đó bỏ đi.
"Tôi đưa cô về." Thành Trì sau khi đi được một đoạn liền nhìn thấy xe của mình, anh nhấn mở khóa xe, đèn trước của xe lập tức vụt sáng.
Khuynh Thành nhìn theo âm thanh, đó là một chiếc Land Rover dũng mãnh đứng trong mưa, cho dù bị mưa lớn vùi dập nhưng vẫn rất ngão nghệ.
Cô vừa định nói không cần phiền tới vậy, anh đưa ô cho cô, cô tự đi bắt xe là được thì nhìn thấy một bên vai ướt nước mưa của Thành Trì.
Cô lặng lẽ thở dài, mưa lớn như thế này, hai người sánh bước đi bên nhau thường sẽ có một người đứng ở bên ướt mưa.
"Lên xe đi!" Giọng nói thấp trầm của Thành Trì vang lên trong tiếng mưa xối xả xen lẫn vô vàn âm thanh khác lọt vào tai Khuynh Thành.
"Nếu như không ngại, anh có thể cho tôi mượn dù, tôi tự về cũng được." Cuối cùng Khuynh Thành vẫn nói ra.
Cô cho rằng cứ như thế này mình sẽ càng nợ Thành Trì nhiều hơn, cô không thích như vậy.
"Đừng dề dà nước, lúc này cô đi ra ngoài, đợi tới sáng mai cũng không bắt được xe." Giọng Thành Trì rất kiên định, không cho phép cô từ chối.
Vì thế cuối cùng Khuynh Thành vẫn ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài, vì mưa mỗi lúc một lớn, mây đen vần vũ đè nàng, bất giác khiến người ta có cảm giác bứt rứt.
Trước đây khi vẫn trong thời gian hôn nhân với Thành Trì, cô cũng chưa từng ngồi xe của anh, bây giờ hai người đã ly hôn rồi, cô lại ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Nghĩ lại như vậy lại cảm thấy buồn cười, mấy năm trước, hai người rõ ràng có mối quan hệ thân mật được pháp luật công nhận nhưng vẫn sống như hai người xa lạ.
Khi đó khi cô và Thành Trì trò chuyện, dường như chỉ là những câu đối thoại đơn giản, ví dụ như "mai tôi tới đón cô, ông gọi chúng ta về nhà ăn cơm", "ông sắp tới"..., tất cả cũng chỉ là vì muốn đối phó với ông nội anh.
Sau khi họ kết hôn, Khuynh Thành đương nhiên phải sống trong nhà họ Thành, nhưng hai người đều rất bài xích cuộc hôn nhân này, âm thậm thương lượng với nhau, nói với ông Thành rằng ngày trong tuần họ sống ở bên ngoài, cuối tuần mới về lại nhà họ Thành.
Nếu như vậy, cuộc sống của hai người sẽ không bị ông Thành giám sát, cả hai đều tự do hơn.
Khuynh Thành bình thường sống ở căn hộ của Thành Trì song cũng rất ít khi nhìn thấy anh, Khuynh Thành cũng không bao giờ hỏi hành tung của anh bởi cô thấy không cần thiết.
"Cô về nhà hay về chỗ ba cô?" Thành Trì sau khi tới một ngã tư mới bất ngờ lên tiếng hỏi một câu.
Hào quang của anh quá rực rỡ khiến những người khác đều chỉ là vật làm nền.
Trong ánh mắt thản nhiên của Thành Trì, nam sinh mặc đồ thể thao liền dừng bước, trong vô hình như thể có tiếng nói nói với cậu rằng, dừng ở đây là được rồi, tuyệt đối đừng liều lĩnh xông lên.
Thế là câu chỉ có thể giương mắt nhìn giáo sư Thành cầm một chiếc ô đen bước tới bên cạnh Khuynh Thành.
Khuynh Thành vốn còn đang băn khoăn không biết có nên xông ra hay không thì đúng lúc này trong hơi thở của cô có xen lần một mùi hương quen thuộc.
Đó là mùi hương trên người Thành Trì.
Khuynh Thành quay đầu lại thì thấy giáo sư Thành đang đứng nhìn cô.
"Đi thôi, tôi có ô." Thành Trì rất kiệm lời.
"..." Khuynh Thành chớp chớp mắt, nhất thời không kịp phản ứng.
Thành Trì nhìn cô, đuôi mắt cong lên, trong tiết trời âm u này, gương mặt anh giống như một bức họa tuấn mỹ.
"Vì thế cô định mặc kệ vết thương chưa khỏi hẳn, để viêm nhiễm nặng thêm sao?" Thành Trì không hề khách sáo, "nếu vậy, chắc cô sẽ mất việc đấy!"
Mất, việc!!!
Cho dù mất việc chẳng phải cũng là vì anh sao!
Cô bị thương vì ai chứ? Khuynh Thành mấp máy môi nhưng không nói ra lời.
Mặc dù cô vẫn luôn nhắc nhở lòng mình phải tránh xa Thành Trì nhưng bây giờ hình như cũng chả còn cách nào khác.
Ai bảo cô quên mang dù.
Nam sinh mặc đồ thể thao đứng sau lưng nếu như biết được suy nghĩ của Khuynh Thành chắc chắn sẽ giơ cao hai tay: Tôi! Tôi đồng ý giúp đỡ!
"Được thôi, cám ơn anh!" Khuynh Thành chỉ có thể ngoan ngoãn bước tới dưới ô của Thành Trì trong ánh mắt ra hiệu của anh.
Thành Trì cầm ô, Khuynh Thành sánh bước cùng anh trong mưa.
Khuynh Thành nói thế nào cũng là biên tập viên của đài truyền hình, cho dù hôm nay chỉ đi giày đế bằng nhưng dáng người cũng vẫn rất cao ráo.
Có điều khi đứng bên cạnh Thành Trì cô vẫn thấp hơn một đoạn, vừa hay đứng tới vai anh.
Hai người bước đi trong mưa không hề nói năng gì, Khuynh Thành cũng cố gắng không đi quá sát Thành Trì, có điều cho dù như vậy thì trong mắt người khác hai người vẫn vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Các sinh viên vừa bước ra khỏi giảng đường liền nhìn thấy bóng người trong mưa phía xa chính là giáo sư Thành danh tiếng lẫy lừng.
Điều khiến họ bất ngờ hơn cả là giáo sư Thành đích thân che ô cho một cô gái nọ.
"Đó là sinh viên trường mình phải không? Hay là giảng viên mới?"
"Không biết nữa, cô ấy đúng là may mắn..."
"Cứ cho rằng sắp có việc gì đó xảy ra."
Dù sao ấn tượng giáo sư Thành để lại cho mọi người tuyệt đối là một người gặp phải trời mưa, nếu như bạn nài nỉ anh ấy, anh ấy sẽ vứt cho bạn một chiếc dù sau đó bỏ đi.
"Tôi đưa cô về." Thành Trì sau khi đi được một đoạn liền nhìn thấy xe của mình, anh nhấn mở khóa xe, đèn trước của xe lập tức vụt sáng.
Khuynh Thành nhìn theo âm thanh, đó là một chiếc Land Rover dũng mãnh đứng trong mưa, cho dù bị mưa lớn vùi dập nhưng vẫn rất ngão nghệ.
Cô vừa định nói không cần phiền tới vậy, anh đưa ô cho cô, cô tự đi bắt xe là được thì nhìn thấy một bên vai ướt nước mưa của Thành Trì.
Cô lặng lẽ thở dài, mưa lớn như thế này, hai người sánh bước đi bên nhau thường sẽ có một người đứng ở bên ướt mưa.
"Lên xe đi!" Giọng nói thấp trầm của Thành Trì vang lên trong tiếng mưa xối xả xen lẫn vô vàn âm thanh khác lọt vào tai Khuynh Thành.
"Nếu như không ngại, anh có thể cho tôi mượn dù, tôi tự về cũng được." Cuối cùng Khuynh Thành vẫn nói ra.
Cô cho rằng cứ như thế này mình sẽ càng nợ Thành Trì nhiều hơn, cô không thích như vậy.
"Đừng dề dà nước, lúc này cô đi ra ngoài, đợi tới sáng mai cũng không bắt được xe." Giọng Thành Trì rất kiên định, không cho phép cô từ chối.
Vì thế cuối cùng Khuynh Thành vẫn ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài, vì mưa mỗi lúc một lớn, mây đen vần vũ đè nàng, bất giác khiến người ta có cảm giác bứt rứt.
Trước đây khi vẫn trong thời gian hôn nhân với Thành Trì, cô cũng chưa từng ngồi xe của anh, bây giờ hai người đã ly hôn rồi, cô lại ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Nghĩ lại như vậy lại cảm thấy buồn cười, mấy năm trước, hai người rõ ràng có mối quan hệ thân mật được pháp luật công nhận nhưng vẫn sống như hai người xa lạ.
Khi đó khi cô và Thành Trì trò chuyện, dường như chỉ là những câu đối thoại đơn giản, ví dụ như "mai tôi tới đón cô, ông gọi chúng ta về nhà ăn cơm", "ông sắp tới"..., tất cả cũng chỉ là vì muốn đối phó với ông nội anh.
Sau khi họ kết hôn, Khuynh Thành đương nhiên phải sống trong nhà họ Thành, nhưng hai người đều rất bài xích cuộc hôn nhân này, âm thậm thương lượng với nhau, nói với ông Thành rằng ngày trong tuần họ sống ở bên ngoài, cuối tuần mới về lại nhà họ Thành.
Nếu như vậy, cuộc sống của hai người sẽ không bị ông Thành giám sát, cả hai đều tự do hơn.
Khuynh Thành bình thường sống ở căn hộ của Thành Trì song cũng rất ít khi nhìn thấy anh, Khuynh Thành cũng không bao giờ hỏi hành tung của anh bởi cô thấy không cần thiết.
"Cô về nhà hay về chỗ ba cô?" Thành Trì sau khi tới một ngã tư mới bất ngờ lên tiếng hỏi một câu.
Danh sách chương