Làn da nhóc con rất trắng, tóc xoăn vài lọn rớt trên trán, đôi mắt màu xanh lam, xanh tựa đại dương.
Nhóc ôm lấy chân Khuynh Thành là không chịu buông tay ra nữa, phát âm rõ ràng: “Mẹ Khuynh Thành, con nhớ mẹ lắm.”
Khuynh Thành khi nhìn thấy nhóc con thì ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hẳn, cười cúi người bế cậu nhóc lên: “Duệ Duệ, hôm nay tan học sớm quá nhỉ?”
Chử Duệ dùng đôi tay mềm mại ôm lấy cổ Khuynh Thành, hôn lên má cô một cái: “Mẹ Khuynh Thành, hôm nay con đi cắm trại nên không có ở trường.”
Ý của cậu nhóc là hôm nay trường tổ chức cắm trại nên không cần đến lớp học.
Khuynh Thành bóp bóp khuôn mặt cậu nhóc, mềm mại, cảm giác nõn nà mịn màng cực kỳ, cô cười hỏi: “Được thôi, vậy hôm nay con chơi có vui không?”
Chử Duệ hào hứng kể hết những trải nghiệm của cậu trong ngày hôm nay, Khuynh Thành vừa nghe vừa mỉm cười, ngay cả mắt cô cũng sáng rực lên.
Vậy… đứa nhóc này có quan hệ gì với Khuynh Thành? Thành Trì ngồi trong xe nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Khuynh Thành, sự dịu dàng vui vẻ toát ra trong mắt cô rõ ràng như kim đâm vào mắt Thành Trì, khiến anh cảm thấy mắt mình hơi đau.
Trong lòng giáo sư Thành đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả khó mà lơ đi được, khiến anh cảm thấy tim như bị thứ gì đè lên.
Sao anh không biết Khuynh Thành đã có con rồi chứ?
Nhưng Thành Trì dù gì vẫn là Thành Trì, rất nhanh là lấy lại bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng, đứa bé ít nhất cũng khoảng bốn năm tuổi rồi, Khuynh Thành không thể nào có đứa con bốn năm tuổi được.
Dù gì thì từ khi bọn họ ly hôn đến nay chỉ mới ba năm mà thôi.
Còn sớm hơn nữa… Ông nội anh ban đầu cũng không thể để một cô gái có lai lịch bất minh bước vào nhà họ Trình được, từ đầu đã điều tra hết thảy mọi chi tiết quá khứ của Khuynh Thành rồi.
Khuynh Thành sau khi nói vài câu với nhóc Chử Duệ thì mới đột nhiên nhớ đến sự hiện diện của Thành Trì, quay lại nhìn, hóa ra xe anh vẫn ở nguyên vị trí.
“Anh…sao vẫn chưa đi…” Khuynh Thành nói trong ngại ngùng, câu này giống như cô đang đuổi Thành Trì đi vậy.
Mặc dù cô thực sự đang có suy nghĩ này thiệt.
Thành Trì không hề để tâm ý nghĩa đằng sau lời nói của Khuynh Thành, chỉ nhẹ nhàng nhếch mày: “Tôi đang đợi em đi vào trước.”
Gương mặt Khuynh Thành nhanh chóng đỏ ửng lên, cô nói: “Tôi đi vào ngay đây, không có việc gì rồi, anh về trước đi.”
Thành Trì nhanh chóng nắm được sự mắc cỡ của Khuynh Thành, nở ra nụ cười khó hiểu.
“Ủa, chú ơi, chú là bạn trai của mẹ Khuynh Thành hả?” nhóc Chử Duệ bất ngờ khua tay múa chân, chỉ thẳng Thành Trì.
Thành Trì không hiểu tại sao nhóc con này gọi Khuynh Thành là mẹ, nhưng anh đã bỏ cái suy nghĩ ban đầu của mình rồi, tâm trạng cũng đã chuyển từ tăm tối sang vui vẻ.
“Con đoán thử xem?” Thành Trì trêu nhóc Chử Duệ một câu. Anh nhìn nhóc con một cái, đột nhiên có cảm giác đôi mắt xanh tựa đại dương cùng ngũ quan xinh đẹp tinh tế này khá quen mắt.
Khuynh Thành bị lời nói của nhóc Chử Duệ làm cho hú vía, vội nói với Thành Trì: “Trẻ con không hiểu chuyện, anh đừng để tâm nhé.”
Thành Trì di chuyển ánh nhìn từ người nhóc con sang Khuynh Thành, nhếch miệng cười, không hề để tâm: “Không sao.”
“Em đi vào đi, tôi về đây.” Nói xong câu này, Thành Trì cũng không dừng lại lâu hơn, đạp chân ga, xe đã chạy thẳng về phía trước.
Khóe mắt anh vô tình nhìn thấy một bóng người đi về hướng anh dừng ban nãy.
Người phụ nữ ăn diện rất bình dị, gần như không có tí phấn son nào nhưng gương mặt lại cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ xinh, lông mày đầy đặn, mắt buồn long lanh, toát ra khí chất tĩnh tại.
Dưới tốc độ của xe chạy thì người phụ nữ bên ngoài đó gần như chỉ xuất hiện thoáng chốc thôi.
Thành Trì từ từ nheo mắt lại, sao có cảm giác…..quen mắt đến thế nhỉ?
Khuynh Thành nhìn thấy xe của Thành Trì chạy xa rồi, cũng nhìn thấy người phụ nữ đang tiến đến.
“Duệ Duệ, ta không hiểu sao con chạy nhanh đến thế, hóa ra là thấy Khuynh Thành rồi đấy à.” Người phụ nữ có làn da trắng nõn, mái tóc dài bóng mượt cột sau gáy, mặc chiếc áo khoác đơn giản, không hề có điểm nào nổi bật.
Nhưng khuôn mặt đó đủ xinh đẹp để gây rung động, và khiến cho cảnh sắc xung quanh đều mất đi sắc màu.
Nét xinh đẹp của cô tương phản với nét đẹp của Khuynh Thành, khi Khuynh Thành đứng ở một nơi nào đó, nếu không có trang điểm, có thể thoạt nhìn sẽ không tạo được ấn tượng lớn lắm cho người nhìn, nhưng một khi đã chú ý đến cô, thì sẽ không thể rời mắt khỏi cô.
Còn người phụ nữ này thì chỉ cần nhìn một cái là có thể phát hiện ngay sự hiện diện của cô, vô cùng bắt mắt.
Nhóc Chử Duệ nhìn thấy người phụ nữ, mới cười hì hì gọi một tiếng: “Mẹ.”
Khuynh Thành đặt Chử Duệ xuống đất, nhóc con lập tức chạy ào đến người phụ nữ: “Mẹ ơi, con không gặp mẹ Khuynh Thành mấy ngày rồi, nên nhớ mẹ ấy lắm.”
Người phụ nữ không còn cách nào khác, lại phải nói: “Đã bảo là phải gọi là dì Khuynh Thành rồi mà.”
Nhóc con quật cường lắc đầu: “Trên đời này người đối tốt với con nhất là mẹ của con, mẹ Khuynh Thành cũng đối tốt với con.”
Khuynh Thành cười: “Dung Tư, không sao đâu, Duệ Duệ thích gọi thế nào thì cứ để nhóc gọi đi.”
Dung Tư véo chiếc mũi nhỏ của nhóc Chử Duệ, nói với Khuynh Thành: “ Cậu không cảm thấy khó chịu thì được.”
Đứa trẻ dễ thương đến thế, cô đương nhiên không thấy khó chịu rồi.
Khuynh Thành vừa nói chuyện với bọn họ, vừa cùng đi về phía khu dân cư.
Dung Tư là hàng xóm của Khuynh Thành, sau khi Khuynh Thành ly hôn với Thành Trì, dọn đến đây sống thì quen biết Dung Tư, cô cũng được tính là chứng kiến quá trình trưởng thành của con Dung Tư – Chử Duệ- từ vừa biết nói chuyện đến có thể chạy nhảy tung tăng như hiện nay.
Vì là hàng xóm nên Khuynh Thành và Dung Tư từ khi quen biết đến nay tiếp xúc rất nhiều, cộng thêm hai người tuổi tác tương đồng, cũng có nhiều chủ đề nói chuyện, nên tự nhiên trở thành những người bạn khá hợp.
“Gần đây cậu bận lắm sao? Hai ngày nay mình rất ít thấy cậu.” Dung Tư dẫn Chử Duệ, quay nghiêng mặt nhìn Khuynh Thành.
Khuynh Thành thở dài, kể những trải nghiệm gần đây của bản thân cho Dung Tư, nhưng lại vô tình bỏ qua sự tồn tại của Thành Trì.
Cô hoàn toàn không biết phải nói thế nào với Dung Tư… rằng cuộc sống của bản thân hình như đang biến đổi vượt ngoài tầm kiểm soát của cô.
“Kinh tế học sao? Học lại từ đầu chắc khó khăn lắm nhỉ?”
Khuynh Thành gật đầu: “Đặc biệt khó, mình muốn bỏ cuộc rồi đây này.”
Nếu không phải vì quyết định của lãnh đạo không thể nào từ chối được, và cả tiết mục mới cũng đã chuẩn bị một thời gian rất lâu rồi, việc cô bỏ cuộc giữa chừng tương đương với việc hủy hoại hết nỗ lực của cả một đội, không có những lý do đó thì cô thật sự muốn quay lại làm công việc quen thuộc của mình.
Bây giờ cô mới thật sự thấu hiểu công việc trước kia quả thật nhẹ nhàng rất nhiều.
“Mình tin cậu tuy gặp khó khăn nhưng vẫn có thể giải quyết phiền phức được.” Dung Tư cổ vũ cho Khuynh Thành.
“Ừ, chỉ có thể tiếp tục kiên trì mà thôi.” Khuynh Thành nói xong việc của mình, lại hỏi Dung Tư, “Quán cà phê của cậu sắp khai trương rồi phải không? Có gì cần giúp đỡ không?”
“Chỉ cần vào ngày khai trương, cậu đến giúp mình cắt băng khánh thành là được, mình còn tiết kiệm được một số tiền quảng cáo nữa kìa.” Dung Tư cười tinh quái.
“Vậy thì mình phải lấy thẻ VIP miễn phí suốt đời của quán cà phê cậu rồi nhé…”
Thời gian trôi qua rất nhanh là đến cuối tuần, buổi sáng khi Khuynh Thành thức dậy, cố ý xem dự báo thời tiết, quả nhiên là trời có mưa.
Khuynh Thành nghĩ thầm, hình như mỗi lần đến ngày giỗ của ông, trời đều mưa.
Cô vốn tưởng Thành Trì sẽ chờ cô ở bên ngoài tiểu khu, nhưng sau khi nghe điện thoại thì lại nghe giọng trầm đầy từ tính nói: “Mở cửa.”
Nhóc ôm lấy chân Khuynh Thành là không chịu buông tay ra nữa, phát âm rõ ràng: “Mẹ Khuynh Thành, con nhớ mẹ lắm.”
Khuynh Thành khi nhìn thấy nhóc con thì ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hẳn, cười cúi người bế cậu nhóc lên: “Duệ Duệ, hôm nay tan học sớm quá nhỉ?”
Chử Duệ dùng đôi tay mềm mại ôm lấy cổ Khuynh Thành, hôn lên má cô một cái: “Mẹ Khuynh Thành, hôm nay con đi cắm trại nên không có ở trường.”
Ý của cậu nhóc là hôm nay trường tổ chức cắm trại nên không cần đến lớp học.
Khuynh Thành bóp bóp khuôn mặt cậu nhóc, mềm mại, cảm giác nõn nà mịn màng cực kỳ, cô cười hỏi: “Được thôi, vậy hôm nay con chơi có vui không?”
Chử Duệ hào hứng kể hết những trải nghiệm của cậu trong ngày hôm nay, Khuynh Thành vừa nghe vừa mỉm cười, ngay cả mắt cô cũng sáng rực lên.
Vậy… đứa nhóc này có quan hệ gì với Khuynh Thành? Thành Trì ngồi trong xe nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Khuynh Thành, sự dịu dàng vui vẻ toát ra trong mắt cô rõ ràng như kim đâm vào mắt Thành Trì, khiến anh cảm thấy mắt mình hơi đau.
Trong lòng giáo sư Thành đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả khó mà lơ đi được, khiến anh cảm thấy tim như bị thứ gì đè lên.
Sao anh không biết Khuynh Thành đã có con rồi chứ?
Nhưng Thành Trì dù gì vẫn là Thành Trì, rất nhanh là lấy lại bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng, đứa bé ít nhất cũng khoảng bốn năm tuổi rồi, Khuynh Thành không thể nào có đứa con bốn năm tuổi được.
Dù gì thì từ khi bọn họ ly hôn đến nay chỉ mới ba năm mà thôi.
Còn sớm hơn nữa… Ông nội anh ban đầu cũng không thể để một cô gái có lai lịch bất minh bước vào nhà họ Trình được, từ đầu đã điều tra hết thảy mọi chi tiết quá khứ của Khuynh Thành rồi.
Khuynh Thành sau khi nói vài câu với nhóc Chử Duệ thì mới đột nhiên nhớ đến sự hiện diện của Thành Trì, quay lại nhìn, hóa ra xe anh vẫn ở nguyên vị trí.
“Anh…sao vẫn chưa đi…” Khuynh Thành nói trong ngại ngùng, câu này giống như cô đang đuổi Thành Trì đi vậy.
Mặc dù cô thực sự đang có suy nghĩ này thiệt.
Thành Trì không hề để tâm ý nghĩa đằng sau lời nói của Khuynh Thành, chỉ nhẹ nhàng nhếch mày: “Tôi đang đợi em đi vào trước.”
Gương mặt Khuynh Thành nhanh chóng đỏ ửng lên, cô nói: “Tôi đi vào ngay đây, không có việc gì rồi, anh về trước đi.”
Thành Trì nhanh chóng nắm được sự mắc cỡ của Khuynh Thành, nở ra nụ cười khó hiểu.
“Ủa, chú ơi, chú là bạn trai của mẹ Khuynh Thành hả?” nhóc Chử Duệ bất ngờ khua tay múa chân, chỉ thẳng Thành Trì.
Thành Trì không hiểu tại sao nhóc con này gọi Khuynh Thành là mẹ, nhưng anh đã bỏ cái suy nghĩ ban đầu của mình rồi, tâm trạng cũng đã chuyển từ tăm tối sang vui vẻ.
“Con đoán thử xem?” Thành Trì trêu nhóc Chử Duệ một câu. Anh nhìn nhóc con một cái, đột nhiên có cảm giác đôi mắt xanh tựa đại dương cùng ngũ quan xinh đẹp tinh tế này khá quen mắt.
Khuynh Thành bị lời nói của nhóc Chử Duệ làm cho hú vía, vội nói với Thành Trì: “Trẻ con không hiểu chuyện, anh đừng để tâm nhé.”
Thành Trì di chuyển ánh nhìn từ người nhóc con sang Khuynh Thành, nhếch miệng cười, không hề để tâm: “Không sao.”
“Em đi vào đi, tôi về đây.” Nói xong câu này, Thành Trì cũng không dừng lại lâu hơn, đạp chân ga, xe đã chạy thẳng về phía trước.
Khóe mắt anh vô tình nhìn thấy một bóng người đi về hướng anh dừng ban nãy.
Người phụ nữ ăn diện rất bình dị, gần như không có tí phấn son nào nhưng gương mặt lại cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ xinh, lông mày đầy đặn, mắt buồn long lanh, toát ra khí chất tĩnh tại.
Dưới tốc độ của xe chạy thì người phụ nữ bên ngoài đó gần như chỉ xuất hiện thoáng chốc thôi.
Thành Trì từ từ nheo mắt lại, sao có cảm giác…..quen mắt đến thế nhỉ?
Khuynh Thành nhìn thấy xe của Thành Trì chạy xa rồi, cũng nhìn thấy người phụ nữ đang tiến đến.
“Duệ Duệ, ta không hiểu sao con chạy nhanh đến thế, hóa ra là thấy Khuynh Thành rồi đấy à.” Người phụ nữ có làn da trắng nõn, mái tóc dài bóng mượt cột sau gáy, mặc chiếc áo khoác đơn giản, không hề có điểm nào nổi bật.
Nhưng khuôn mặt đó đủ xinh đẹp để gây rung động, và khiến cho cảnh sắc xung quanh đều mất đi sắc màu.
Nét xinh đẹp của cô tương phản với nét đẹp của Khuynh Thành, khi Khuynh Thành đứng ở một nơi nào đó, nếu không có trang điểm, có thể thoạt nhìn sẽ không tạo được ấn tượng lớn lắm cho người nhìn, nhưng một khi đã chú ý đến cô, thì sẽ không thể rời mắt khỏi cô.
Còn người phụ nữ này thì chỉ cần nhìn một cái là có thể phát hiện ngay sự hiện diện của cô, vô cùng bắt mắt.
Nhóc Chử Duệ nhìn thấy người phụ nữ, mới cười hì hì gọi một tiếng: “Mẹ.”
Khuynh Thành đặt Chử Duệ xuống đất, nhóc con lập tức chạy ào đến người phụ nữ: “Mẹ ơi, con không gặp mẹ Khuynh Thành mấy ngày rồi, nên nhớ mẹ ấy lắm.”
Người phụ nữ không còn cách nào khác, lại phải nói: “Đã bảo là phải gọi là dì Khuynh Thành rồi mà.”
Nhóc con quật cường lắc đầu: “Trên đời này người đối tốt với con nhất là mẹ của con, mẹ Khuynh Thành cũng đối tốt với con.”
Khuynh Thành cười: “Dung Tư, không sao đâu, Duệ Duệ thích gọi thế nào thì cứ để nhóc gọi đi.”
Dung Tư véo chiếc mũi nhỏ của nhóc Chử Duệ, nói với Khuynh Thành: “ Cậu không cảm thấy khó chịu thì được.”
Đứa trẻ dễ thương đến thế, cô đương nhiên không thấy khó chịu rồi.
Khuynh Thành vừa nói chuyện với bọn họ, vừa cùng đi về phía khu dân cư.
Dung Tư là hàng xóm của Khuynh Thành, sau khi Khuynh Thành ly hôn với Thành Trì, dọn đến đây sống thì quen biết Dung Tư, cô cũng được tính là chứng kiến quá trình trưởng thành của con Dung Tư – Chử Duệ- từ vừa biết nói chuyện đến có thể chạy nhảy tung tăng như hiện nay.
Vì là hàng xóm nên Khuynh Thành và Dung Tư từ khi quen biết đến nay tiếp xúc rất nhiều, cộng thêm hai người tuổi tác tương đồng, cũng có nhiều chủ đề nói chuyện, nên tự nhiên trở thành những người bạn khá hợp.
“Gần đây cậu bận lắm sao? Hai ngày nay mình rất ít thấy cậu.” Dung Tư dẫn Chử Duệ, quay nghiêng mặt nhìn Khuynh Thành.
Khuynh Thành thở dài, kể những trải nghiệm gần đây của bản thân cho Dung Tư, nhưng lại vô tình bỏ qua sự tồn tại của Thành Trì.
Cô hoàn toàn không biết phải nói thế nào với Dung Tư… rằng cuộc sống của bản thân hình như đang biến đổi vượt ngoài tầm kiểm soát của cô.
“Kinh tế học sao? Học lại từ đầu chắc khó khăn lắm nhỉ?”
Khuynh Thành gật đầu: “Đặc biệt khó, mình muốn bỏ cuộc rồi đây này.”
Nếu không phải vì quyết định của lãnh đạo không thể nào từ chối được, và cả tiết mục mới cũng đã chuẩn bị một thời gian rất lâu rồi, việc cô bỏ cuộc giữa chừng tương đương với việc hủy hoại hết nỗ lực của cả một đội, không có những lý do đó thì cô thật sự muốn quay lại làm công việc quen thuộc của mình.
Bây giờ cô mới thật sự thấu hiểu công việc trước kia quả thật nhẹ nhàng rất nhiều.
“Mình tin cậu tuy gặp khó khăn nhưng vẫn có thể giải quyết phiền phức được.” Dung Tư cổ vũ cho Khuynh Thành.
“Ừ, chỉ có thể tiếp tục kiên trì mà thôi.” Khuynh Thành nói xong việc của mình, lại hỏi Dung Tư, “Quán cà phê của cậu sắp khai trương rồi phải không? Có gì cần giúp đỡ không?”
“Chỉ cần vào ngày khai trương, cậu đến giúp mình cắt băng khánh thành là được, mình còn tiết kiệm được một số tiền quảng cáo nữa kìa.” Dung Tư cười tinh quái.
“Vậy thì mình phải lấy thẻ VIP miễn phí suốt đời của quán cà phê cậu rồi nhé…”
Thời gian trôi qua rất nhanh là đến cuối tuần, buổi sáng khi Khuynh Thành thức dậy, cố ý xem dự báo thời tiết, quả nhiên là trời có mưa.
Khuynh Thành nghĩ thầm, hình như mỗi lần đến ngày giỗ của ông, trời đều mưa.
Cô vốn tưởng Thành Trì sẽ chờ cô ở bên ngoài tiểu khu, nhưng sau khi nghe điện thoại thì lại nghe giọng trầm đầy từ tính nói: “Mở cửa.”
Danh sách chương