Trái tim Khuynh Thành đập nhanh mất kiểm soát vì ánh mắt Thành Trì, cô cảm thấy nếu như nói hối hận thì việc hối hận nhất chính là càng ngày càng tiến lại gần Thành Trì, hơn nữa đúng như cô dự tính ban đầu, càng lại gần Thành Trì, cô càng không thể kiểm soát được nội tâm mình...
Thành Trì nhìn ra ánh mắt né tránh của Khuynh Thành, anh lập tức giơ tay ra, lòng bàn tay ấm nóng khẽ vuốt ve khuôn mặt cô.
Anh giống như muốn quyết định một việc gì đó, hỏi lặp lại: "Em thực sự không hối hận?"
Những việc Khuynh Thành quyết định sẽ không bao giờ hối hận, huống hồ nói đúng ra cô cũng không có cơ hội để hối hận, cô còn không biết khi đó ai đã đẩy mình về phía Thành Trì.
Đó là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi, không có gì hối hận hay không hối hận cả.
Nhưng Khuynh Thành bất giác cảm thấy câu hỏi này của Thành Trì hình như không hề đơn giản như vậy...
Vì sau khi cô nói lại một lần nữa ba chữ "không hối hận", Thành Trì liền mỉm cười, nụ cười đó không hề có ý chọc ghẹo, vô cùng quyến rũ và tuấn mỹ khiến Khuynh Thành suýt nữa ngừng thở vì nụ cười đó.
Lòng ngón tay thô ráp của Thành Trì miết nhẹ trên má Khuynh Thành, giọng nói hơi khàn: "Em hãy nhớ những gì hôm nay em nói."
Khuynh Thành không hiểu ý anh là gì, rất muốn hỏi anh nhưng lại không hỏi thành tiếng.
Khi Khuynh Thành vẫn còn đang băn khoăn thì Thành Trì đã quay người lại nói: "Đi thôi, đưa em về nhà."
Khuynh Thành đành phải đi theo anh, trong lòng lẩm bẩm, người đàn ông này thật kì lạ.
Thành Trì nói đưa Khuynh Thành về nhà đúng là đưa cô về tận nhà, có điều trước khi Khuynh Thành xuống xe, anh bất ngờ lên tiếng: "Buổi tối cùng ăn cơm nhé?"
"A, tại sao...?"
Thành Trì mỉm cười: "Lục Kỷ Niên biết được em giúp cậu ta chăm sóc Con Trai, muốn đặc biệt cám ơn em."
Đã nói là Lục Kỷ Niên mời, Khuynh Thành đương nhiên không tiện từ chối, nhưng cô vẫn nói: "Anh có thể nói với giáo sư Lục rằng tôi chỉ giúp chăm sóc hai hôm mà thôi. Anh ấy không cần khách sáo!"
Thành Trì nhướng mày: "Cậu ta thích tiêu tiền thì em không cần phải tiết kiệm giúp cậu ta."
Khuynh Thành: "... Vậy được thôi!"
Sau khi về nhà, Khuynh Thành muốn đi xem xem Dung Tư có trong nhà không, sau khi bấm chuông cửa một hồi lâu cũng không thấy ai ra mở cửa.
Theo lẽ thường hôm nay cậu nhóc Chử Duệ không đi trẻ, lúc này họ phải ở nhà mới đúng.
Khuynh Thành lại gọi điện cho Dung Tư, đối phương nhanh chóng nghe điện và nói với cô rằng cô ấy dẫn Chử Duệ tới trung tâm thương mại mua đồ chơi.
Thở phào một tiếng, Khuynh Thành dặn dò Dung Tư chú ý an toàn sau đó ngắt điện thoại.
Từ khi cô biết những quá khứ của Dung Tư và Chử Ninh Chiêu, cô cho rằng mình thực sự rất lo lắng cho việc của Dung Tư, sợ cô sẽ gặp điều gì đó không thuận lợi, cũng sợ cô thực sự lại dây dưa với Chử Ninh Chiêu.
Đây là suy nghĩ mâu thuẫn, một mặt Khuynh Thành muốn nhóc Chử Duệ có cha, một mặt lại cho rằng việc của Dung Tư và Chử Ninh Chiêu quá phức tạp, Dung Tư rời xa Chử Ninh Chiêu là lựa chọn tốt nhất.
Đắn đo hồi lâu, Khuynh Thành mới tạm thời gác lại những suy nghĩ kia, cô không phải Dung Tư, không có cách nào biết được suy nghĩ cụ thể của cô ấy, việc cô có thể làm là ủng hộ mọi quyết định của Dung Tư.
Tính tình Khuynh Thành khá lãnh đạm, có người nói là lạnh nhạt, suy cho cùng cũng chỉ vì Khuynh Thành đã nhìn thấu ấm lạnh của nhân thế, vì thế khí đội mặt với mọi việc đều không quá vui mừng hay đau khổ.
Có điều trên thực tế, cô là người rất thiên vị, đặc biệt là đối với những người được cô thừa nhận, cô sẽ đối đãi thật lòng, giống như Dung Tư.
Khuynh Thành ở đây không biết, điều cô lo sợ nhất sắp sửa xảy ra...
Dung Tư vì muốn né tránh gặp mặt Chử Ninh Chiêu nên giao hết công việc của tiệm cà phê cho người khác lo liệu, hôm nay lại là chủ nhật, bé Chử Duệ không phải đi mẫu giáo, cô liền dẫn con đi chơi.
Trước đây Dung Tư đã từng hứa với Chử Duệ rằng chỉ cần con có thể lấy được bông hồng xuất sắc ở mẫu giáo cô sẽ mua đồ chơi cho con, hôm nay là ngày cô thực hiện lời hứa.
Cậu nhóc hôm nay mặc chiếc áo khoác và chiếc quần bò do Dung Tư đặc biệt chuẩn bị, đội một chiếc mũ trên đầu, làn da trắng ngần mịn màng như gốm sứ, đôi mắt xanh biêng biếc như đại dương bao la, đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Chử Duệ cũng từ hỏi Dung Tư vấn đề này, cậu nhóc nói, các bạn nhỏ ở mẫu giáo đều không giống cậu, mắt cậu không giống các bạn, chỉ có mắt cậu có màu xanh biếc.
Dung Tư không thể nói sự thật với Chử Duệ, chỉ nói rằng đó là món quà mà ông trời ban cho cậu, vì thế đó là độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Cậu nhóc ngây thơ tin lời cô nói và không bao giờ hỏi lại vấn đề này nữa, ngược lại còn rất tự hào vì đôi mắt màu xanh biếc của mình.
Dung Tư mỗi lần nhìn thấy đôi mắt xanh biết của con đều thông qua con nhớ tới một đôi mắt khác, thâm thúy hơn, sâu không hề thấy đáy.
Chỉ có điều khi đôi mắt đó nhìn cô không hề mang chút tình cảm nào cả, chỉ có lạnh lùng thấu xương.
Chử Duệ dắt tay Dung Tư, ngoan ngoãn đi bên cạnh cô, đồ chơi đã cất trong balo của cậu nhóc.
Cậu nhóc đang nóng lòng về nhà, tới ánh mắt cũng đang lấp lánh.
Khi họ đi vào trong trung tâm thương mại, phía trước xuất hiện một nhóm người, tất cả đều ăn vận rất nghiêm túc, sang trọng.
Đặc biệt là người đi đầu, anh bước ở phía trước, trên người mặc bộ vest màu đen, bờ vai rộng rãi, đôi chân thẳng siêu dài, bất luận là vạt áo hay tay áo đều vô cùng gọn gàng tinh tế, không hề có chút dư thừa.
Khí thế của anh không phô trương nhưng cũng đủ để chấn nhiếp người khác, đôi mắt đen nhánh như chim ưng che giấu đi mọi tâm tư, trầm tĩnh tới đáng sợ.
"Tổng giám đốc, lịch trình của anh tới đây đã kết thúc, tiếp tới anh xem..." Nữ thư ký bên cạnh người đàn ông cất tiếng chậm rãi, sau khi nói được một nửa liền lập tức im bặt.
Không chỉ thư kí, toàn bộ những người đi bên cạnh anh đều nhìn thấy người đàn ông với khí thế hồn hậu này bất ngờ dừng bước, chăm chú nhìn về phía trước.
Đặc biệt là nữ thư kí, cô kinh ngạc phát hiện ra trong mắt của người đàn ông bình thường không hề để lộ vui buồn tức giận này có chút tâm tư khác lạ, rất đặc biệt...
Khoảnh khắc Dung Tư nhìn thấy Chử Ninh Chiêu, hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô lập tức ôm chặt lấy Chử Duệ, sau đó giấu đầu cậu nhóc vào lòng mình.
"Duệ Duệ, mẹ và con chơi một trò chơi nhé, đợi lát nữa cho dù ai nói chuyện với con con cũng đừng ngẩng đầu lên có được không?"
Chử Duệ nghe lời đáp: "Vâng ạ!"
Sau đó cậu nhóc vô cùng ngây thơ vùi đầu vào lòng Dung Tư, không nói tiếng nào nữa.
Dung Tư ôm Chử Duệ trong lòng, cố gắng khôi phục lại nhịp tim của mình, sau khi cố gắng kìm nén mọi thấp thỏm lo lắng, nhìn cô vô cùng bình tĩnh.
Bây giờ cô chỉ hi vọng Chử Ninh Chiêu không nhìn thấy Chử Duệ, nếu không với tâm tư của người đàn ông này, ngay lập tức sẽ hiểu ra toàn bộ mọi chuyện.
Khi đó mọi cố gắng của cô sẽ đổ xuống sông xuống bể.
"Ninh Chiêu, lâu rồi không gặp."
Thành Trì nhìn ra ánh mắt né tránh của Khuynh Thành, anh lập tức giơ tay ra, lòng bàn tay ấm nóng khẽ vuốt ve khuôn mặt cô.
Anh giống như muốn quyết định một việc gì đó, hỏi lặp lại: "Em thực sự không hối hận?"
Những việc Khuynh Thành quyết định sẽ không bao giờ hối hận, huống hồ nói đúng ra cô cũng không có cơ hội để hối hận, cô còn không biết khi đó ai đã đẩy mình về phía Thành Trì.
Đó là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi, không có gì hối hận hay không hối hận cả.
Nhưng Khuynh Thành bất giác cảm thấy câu hỏi này của Thành Trì hình như không hề đơn giản như vậy...
Vì sau khi cô nói lại một lần nữa ba chữ "không hối hận", Thành Trì liền mỉm cười, nụ cười đó không hề có ý chọc ghẹo, vô cùng quyến rũ và tuấn mỹ khiến Khuynh Thành suýt nữa ngừng thở vì nụ cười đó.
Lòng ngón tay thô ráp của Thành Trì miết nhẹ trên má Khuynh Thành, giọng nói hơi khàn: "Em hãy nhớ những gì hôm nay em nói."
Khuynh Thành không hiểu ý anh là gì, rất muốn hỏi anh nhưng lại không hỏi thành tiếng.
Khi Khuynh Thành vẫn còn đang băn khoăn thì Thành Trì đã quay người lại nói: "Đi thôi, đưa em về nhà."
Khuynh Thành đành phải đi theo anh, trong lòng lẩm bẩm, người đàn ông này thật kì lạ.
Thành Trì nói đưa Khuynh Thành về nhà đúng là đưa cô về tận nhà, có điều trước khi Khuynh Thành xuống xe, anh bất ngờ lên tiếng: "Buổi tối cùng ăn cơm nhé?"
"A, tại sao...?"
Thành Trì mỉm cười: "Lục Kỷ Niên biết được em giúp cậu ta chăm sóc Con Trai, muốn đặc biệt cám ơn em."
Đã nói là Lục Kỷ Niên mời, Khuynh Thành đương nhiên không tiện từ chối, nhưng cô vẫn nói: "Anh có thể nói với giáo sư Lục rằng tôi chỉ giúp chăm sóc hai hôm mà thôi. Anh ấy không cần khách sáo!"
Thành Trì nhướng mày: "Cậu ta thích tiêu tiền thì em không cần phải tiết kiệm giúp cậu ta."
Khuynh Thành: "... Vậy được thôi!"
Sau khi về nhà, Khuynh Thành muốn đi xem xem Dung Tư có trong nhà không, sau khi bấm chuông cửa một hồi lâu cũng không thấy ai ra mở cửa.
Theo lẽ thường hôm nay cậu nhóc Chử Duệ không đi trẻ, lúc này họ phải ở nhà mới đúng.
Khuynh Thành lại gọi điện cho Dung Tư, đối phương nhanh chóng nghe điện và nói với cô rằng cô ấy dẫn Chử Duệ tới trung tâm thương mại mua đồ chơi.
Thở phào một tiếng, Khuynh Thành dặn dò Dung Tư chú ý an toàn sau đó ngắt điện thoại.
Từ khi cô biết những quá khứ của Dung Tư và Chử Ninh Chiêu, cô cho rằng mình thực sự rất lo lắng cho việc của Dung Tư, sợ cô sẽ gặp điều gì đó không thuận lợi, cũng sợ cô thực sự lại dây dưa với Chử Ninh Chiêu.
Đây là suy nghĩ mâu thuẫn, một mặt Khuynh Thành muốn nhóc Chử Duệ có cha, một mặt lại cho rằng việc của Dung Tư và Chử Ninh Chiêu quá phức tạp, Dung Tư rời xa Chử Ninh Chiêu là lựa chọn tốt nhất.
Đắn đo hồi lâu, Khuynh Thành mới tạm thời gác lại những suy nghĩ kia, cô không phải Dung Tư, không có cách nào biết được suy nghĩ cụ thể của cô ấy, việc cô có thể làm là ủng hộ mọi quyết định của Dung Tư.
Tính tình Khuynh Thành khá lãnh đạm, có người nói là lạnh nhạt, suy cho cùng cũng chỉ vì Khuynh Thành đã nhìn thấu ấm lạnh của nhân thế, vì thế khí đội mặt với mọi việc đều không quá vui mừng hay đau khổ.
Có điều trên thực tế, cô là người rất thiên vị, đặc biệt là đối với những người được cô thừa nhận, cô sẽ đối đãi thật lòng, giống như Dung Tư.
Khuynh Thành ở đây không biết, điều cô lo sợ nhất sắp sửa xảy ra...
Dung Tư vì muốn né tránh gặp mặt Chử Ninh Chiêu nên giao hết công việc của tiệm cà phê cho người khác lo liệu, hôm nay lại là chủ nhật, bé Chử Duệ không phải đi mẫu giáo, cô liền dẫn con đi chơi.
Trước đây Dung Tư đã từng hứa với Chử Duệ rằng chỉ cần con có thể lấy được bông hồng xuất sắc ở mẫu giáo cô sẽ mua đồ chơi cho con, hôm nay là ngày cô thực hiện lời hứa.
Cậu nhóc hôm nay mặc chiếc áo khoác và chiếc quần bò do Dung Tư đặc biệt chuẩn bị, đội một chiếc mũ trên đầu, làn da trắng ngần mịn màng như gốm sứ, đôi mắt xanh biêng biếc như đại dương bao la, đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Chử Duệ cũng từ hỏi Dung Tư vấn đề này, cậu nhóc nói, các bạn nhỏ ở mẫu giáo đều không giống cậu, mắt cậu không giống các bạn, chỉ có mắt cậu có màu xanh biếc.
Dung Tư không thể nói sự thật với Chử Duệ, chỉ nói rằng đó là món quà mà ông trời ban cho cậu, vì thế đó là độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Cậu nhóc ngây thơ tin lời cô nói và không bao giờ hỏi lại vấn đề này nữa, ngược lại còn rất tự hào vì đôi mắt màu xanh biếc của mình.
Dung Tư mỗi lần nhìn thấy đôi mắt xanh biết của con đều thông qua con nhớ tới một đôi mắt khác, thâm thúy hơn, sâu không hề thấy đáy.
Chỉ có điều khi đôi mắt đó nhìn cô không hề mang chút tình cảm nào cả, chỉ có lạnh lùng thấu xương.
Chử Duệ dắt tay Dung Tư, ngoan ngoãn đi bên cạnh cô, đồ chơi đã cất trong balo của cậu nhóc.
Cậu nhóc đang nóng lòng về nhà, tới ánh mắt cũng đang lấp lánh.
Khi họ đi vào trong trung tâm thương mại, phía trước xuất hiện một nhóm người, tất cả đều ăn vận rất nghiêm túc, sang trọng.
Đặc biệt là người đi đầu, anh bước ở phía trước, trên người mặc bộ vest màu đen, bờ vai rộng rãi, đôi chân thẳng siêu dài, bất luận là vạt áo hay tay áo đều vô cùng gọn gàng tinh tế, không hề có chút dư thừa.
Khí thế của anh không phô trương nhưng cũng đủ để chấn nhiếp người khác, đôi mắt đen nhánh như chim ưng che giấu đi mọi tâm tư, trầm tĩnh tới đáng sợ.
"Tổng giám đốc, lịch trình của anh tới đây đã kết thúc, tiếp tới anh xem..." Nữ thư ký bên cạnh người đàn ông cất tiếng chậm rãi, sau khi nói được một nửa liền lập tức im bặt.
Không chỉ thư kí, toàn bộ những người đi bên cạnh anh đều nhìn thấy người đàn ông với khí thế hồn hậu này bất ngờ dừng bước, chăm chú nhìn về phía trước.
Đặc biệt là nữ thư kí, cô kinh ngạc phát hiện ra trong mắt của người đàn ông bình thường không hề để lộ vui buồn tức giận này có chút tâm tư khác lạ, rất đặc biệt...
Khoảnh khắc Dung Tư nhìn thấy Chử Ninh Chiêu, hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô lập tức ôm chặt lấy Chử Duệ, sau đó giấu đầu cậu nhóc vào lòng mình.
"Duệ Duệ, mẹ và con chơi một trò chơi nhé, đợi lát nữa cho dù ai nói chuyện với con con cũng đừng ngẩng đầu lên có được không?"
Chử Duệ nghe lời đáp: "Vâng ạ!"
Sau đó cậu nhóc vô cùng ngây thơ vùi đầu vào lòng Dung Tư, không nói tiếng nào nữa.
Dung Tư ôm Chử Duệ trong lòng, cố gắng khôi phục lại nhịp tim của mình, sau khi cố gắng kìm nén mọi thấp thỏm lo lắng, nhìn cô vô cùng bình tĩnh.
Bây giờ cô chỉ hi vọng Chử Ninh Chiêu không nhìn thấy Chử Duệ, nếu không với tâm tư của người đàn ông này, ngay lập tức sẽ hiểu ra toàn bộ mọi chuyện.
Khi đó mọi cố gắng của cô sẽ đổ xuống sông xuống bể.
"Ninh Chiêu, lâu rồi không gặp."
Danh sách chương