Nhưng mà rất nhanh, tôi đã phải trả giá cho sự thiếu đạo đức của mình.
Vương Khải cầm chiếc điện thoại trong tay, mặt sầu buồn: “Sao đến lúc này lại hết pin rồi!” Nói xong, ánh mắt trông mong nhìn sang tôi: “Tiểu Yến, cô có thể cho tôi mượn điện thoại của cô không?”
Tôi – rất – hận! Muốn từ chối anh ta nhưng lại lo anh ta thực sự có chuyện gì đó gấp. Bỏ đi, bỏ đi, kệ anh ta dùng, chỉ coi như uống mấy chai nước lọc thôi (nước lọc ở đây rẻ nhất là ba đô la một chai).
Nghĩ đến đây, tôi móc điện thoại từ trong túi ra, đưa cho anh ta.
Vương Khải cười híp mắt, nhận lấy điện thoại của tôi, bấm một dãy số, sau đó đợi bên kia nghe máy. Lòng tôi đang trong quá trình chờ đợi, chậm chạp, nhỏ máu.
Nhưng mà không ngờ, điện thoại của anh ta đột nhiên đổ chuông!
Tôi ngân ra mấy giây, hoảng hốt ngộ ra. Đây chính là lừa đảo, tôi thực sự là con heo ngu độn mới tin tưởng anh ta!
Tôi tức giận cướp lại điện thoại, trừng mắt nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Vương Khải còn không biết xấu hổ, cười nói: “Cô đừng tức giận mà, dù gì lưu số lại, sau này có thể hỗ trợ cho nhau.”
Tôi hết kiên nhẫn nói: “Anh thật lắm chuyện.” Thực ra lưu số điện thoại cũng chẳng có gì, người giống anh ta dù gì cũng không thiếu con gái, sẽ không thể suốt ngày làm phiền tôi.
Nhưng mà tôi lại rất không thích anh ta dùng kiểu này, đây coi là gì chứ, ép mua ép bán sao? Vương Khải đáng thương nhìn tôi, nói: “Tôi chỉ sợ cô không cho tôi số điện thoại, cô đừng tức giận được không?”
Con người tôi đây thích mềm không thích cứng, nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, cũng không tức giận được nữa, đành mỉa mai nói: “Sau này đừng dùng kiểu này nữa, tôi không thích.”
“Tuyệt đối không!” Vương Khải gật đầu nói. “Nhưng mà phải nói, thứ cô không thích nhiều ghê.”
“Con người tôi không thích chín bỏ làm mười, không thích là không thích.”
Vương Khải lại cười: “Đây là bản chất thực, tôi thích.”
Tôi lườm anh ta một cái: “Anh cái gì cũng thích.”
Vương Khải uống một ngụm rượu, tiếp đó chuyển đề tài: “Nói xem, cô không phải là đến để hưởng tuần trăng mật chứ, ông chồng không có năng lực X kia của cô đâu?”
Tôi: “Không cho phép thăm dò sâu chuyện riêng tư của tôi.”
Vừa nói xong, tôi đột nhiên phát hiện ra sau lưng Vương Khải, không xa tầm nhìn của tôi, có một bóng hình rất quen thuộc. Á á á, đó không phải là Giang Ly sao? Trời ơi, không phải Vương Khải có khả năng gọi hồn chứ, vừa nhắc đến Giang Ly, Giang Ly đã xuất hiện rồi!
Lúc này Giang Ly cũng phát hiện ra tôi, hơn nữa còn phát hiện ra Vương Khải. Anh ta đặt cốc rượu trong tay xuống, đi về phía chúng tôi.
Vương Khải không phát hiện ra tất cả sự khác thường này, anh ta nhận ra biểu hiện hơi khác của tôi, có lẽ cho rằng tôi không hài lòng chuyện anh ta nói xấu chồng mình, thế là nói rất nghiêm túc: “Thực ra Tiểu Yến à, cô không cảm thấy sinh hoạt X là một phần của cuộc sống hôn nhân sao? Cô cứ coi như gả cho một con lợn, cũng còn tốt hơn gả cho một người không có năng lực X, đương nhiên thực ra lợn và không có năng lực X đều không thể cho cô hạnh phúc, cho nên chi bằng cô đến dựa dẫm vào tôi đi…”
Lúc này Giang Ly đã đi đến phía sau anh ta, Vương Khải thao thao bất tuyệt, xem ra mỗi từ phát ra đều bị Giang Ly nghe thấy hết rồi. Tôi nhìn thấy sắc mặt Giang Ly tối sầm như mây mưa tích tụ, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế, vội vàng cắt ngang lời Vương Khải: “Đúng vậy, đúng vậy, anh nói có đạo lý, tôi cảm thấy tối hôm nay có người muốn hồng hạnh vượt tường rồi.”
Vương Khải hai mắt sáng lên nhìn tôi, biểu cảm đó giống như đang nói: “Ai da, Cô cuối cùng cùng cũng giác ngộ rồi…”
Tôi đắc ý cười cười với anh ta, anh nhìn thấy rồi chứ!
Tôi dùng khuỷu tay huých Vương Khải một cái, nói: “Anh ở đâu?”
Vương Khải cười mờ ám, trả lời: “Đi ra quán rượu rẽ phải, căn nhà trên nước đầu tiên, chính là chỗ tôi ở.
Tôi chớp mắt cười nói: “Biết rồi, tối nay đừng khóa cửa nhé!”
Vương Khải một hơi uống cạn cốc rượu, cười nói: “Tiểu Yến, cô thật sự càng lúc càng đáng yêu đó.”
Đúng lúc này, mây mưa tích tụ sau lưng Vương Khải mở miệng rồi: “Hiếm khí có người khen ngợi cô ấy như vậy.” Nói xong, đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi.
Vương Khải nghi hoặc mà có vẻ bất an nhìn Giang Ly: “Anh là…”
Giang Ly nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt đó dường như muốn bốc hỏa, sau đó đem thiêu tôi thành tro bụi. Anh ta nghiến răng nói: “Tôi là người chồng không có năng lực X của cô ấy.”
Vương Khải: $^%#*%!
Sau khi Vương Khải đi cho đến bữa tối, Giang Ly vẫn cứ mặt mày xám xịt, tôi chẳng dám nhìn anh ta một cái. Nhưng mà … nhưng mà tôi thật sự chẳng nói gì cả mà…
Tôi lấy dũng khí rất lâu, cuối cùng nói với Giang Ly: “Không phải là tôi nói.”
Giang Ly cũng chẳng thèm nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Là cô nói thì cũng chẳng sao, dù gì người đàn ông bình thường ở trước mặt cô cũng sẽ không có năng lực X.”
Tôi: …
Tôi thầm cho rằng, lấy Trư Bát Giới còn tốt hơn lấy Giang Ly, lão nương lần này thật sự nhìn nhầm rồi.
Buổi tối, Giang Ly ở trong phòng lên mạng. Tôi tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, phát hiện mặt anh ta vẫn không dễ nhìn hơn chút nào. Tôi thầm rủa, người đàn ông này hơi có chút nhỏ mọn nhỉ?
Nhưng tôi thực sự không có bản lĩnh, sắc mặt của Giang Ly hễ không tốt là tôi liền run rẩy, muốn cách anh ta xa ra một chút. Lúc này tôi nhón chân nhẹ nhàng rời khỏi phía sau anh ta, muốn cố gắng hết sức để không thu hút sự chú ý của anh ta.
Ai biết được, khi tôi đi qua sau lưng anh ta, tiểu tử này đột nhiên dùng tốc độ sấm sét lao đến, sau đó tóm cánh tay tôi lại, kéo tôi vào lòng.
Tôi thực sự không biết tâm trạng của mình lúc này kính phục hay kinh hãi, tóm lại là rất kích động. Tôi run rẩy hỏi: “Anh … anh… anh muốn làm gì?”
Giang Ly không nói, đột nhiên đẩy tôi lên giường, sau đó áp lên cơ thể tôi. Tôi phát hiện trong ánh mắt của anh ta có hai ngọn lửa nhỏ phẫn nộ đang cháy, thầm nghĩ lần này xong rồi, nghe nói đa số gay đều biến thái, cũng không biết anh ta lần này muốn chà đạp tôi thế nào.
Giang Ly nhìn vào mắt tôi, cặp môi mỏng buông ra mấy chữ: “Tôi không có năng lực X sao?” Giọng nói đó giống như là gió bấc mùa thu, vừa lạnh vừa rợn người.
Tôi cảm thấy bị người ta ép chết thực sự là một cách chết rất khó chịu. May mà con người khi cận kề với nguy hiểm thì tiềm lực vô biên, lúc này tôi nhanh trí, lớn tiếng nói: “Có động đất kìa, chạy mau!”
Giang Ly nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi giường, vừa muốn lôi tôi chạy ra ngoài, nhưng lấy lại được ý thức, làm gì có động đất!
Tôi dùng sức hất tay anh ta ra, đứng trên giường, vỗ vào vai anh ta, hiên ngang nói: “Đi ra khỏi quán rượu rẽ phải, căn nhà trên nước đầu tiên chính là sào huyệt của anh chàng đẹp trai kia. Come on boy! Nhanh chóng đi đến chứng minh anh thực sự rất có năng lực đi!”
Giang Ly như phẫn nộ, như khinh bỉ, lại như thiếu kiên nhẫn, trừng mắt nhìn tôi một cái, quay người đi ra cửa.
Sau khi Giang Ly đi, trong đầu tôi lập tức nhảy ra rất nhiều bức ảnh không trong sáng, đại thần thẩm mỹ tha thứ cho tôi nhé, tôi không cố ý đâu. Chỉ là tôi vừa nghĩ đến bộ dạng của Vương Khải kia bị Giang Ly giày vò đến mức thê thảm, liền ngầm vui sướng tột cùng…
Khi Giang Ly quay lại đã rất muộn rồi, trên người anh ta còn có mùi rượu, sắc mặt cũng đã bình thường hơn rất nhiều. Tôi nghĩ Vương Khải kia nhất định khiến anh ta thỏa mãn nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi lại không kìm được đắc ý, kẻ cả ngày đùa cợt con gái lần này bị đàn ông đùa cợt rồi, ha ha ha…
Sau bữa tối ngày hôm sau, khi tôi đang ngồi buồn chán trong quán rượu, lại gặp Vương Khải. Xem ra tâm trạng anh ta không xấu như tôi nghĩ, tiểu tử này thật thoáng như vậy sao?
Vương Khải sau khi nhìn thấy tôi, chẳng do dự chút nào ngồi xuống bên cạnh, sau đó u oán nói: “Tiểu Yến, cô thật tuyệt tình đó.”
Tôi cố nhịn cười vô tội hỏi. “Sao nào?”
Vương Khải oán thán tôi một cái, xa xăm nói: “Cô có biết rằng ông chồng không có năng lực X kia của cô tối qua nói gì với tôi không?”
Tôi không chút tin tưởng nói: “Trải qua tối qua rồi, anh còn cho rằng anh ấy không có năng lực X ư?” Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, có câu nói như thế này chứ nhỉ?
Mắt Vương Khải sáng lên, hung dữ nói với tôi: “Sự việc tối qua quả nhiên là cô bảo anh ta làm!”
Tôi ngượng ngùng ho hai tiếng, không cẩn thận để lộ hành tung rồi…
Vương Khải lại nói: “Nhưng may mà anh ta vẫn là người bình thường.”
???
Giang Ly là người bình thường? Xin anh đó, anh có mắt không…
Vương Khải nhận ra sự kinh ngạc và nghi hoặc trên mặt tôi, liền tức giận kể lại cho tôi chuyện xảy ra tối qua.
Sự việc đại thể là như thế này: Buổi tối hôm qua, Giang Ly đột nhiên xông đến chỗ ở của Vương Khải, nói với anh ta hai chuyện. Thứ nhất, vợ anh ta phái anh ta đến cưỡng X Vương Khải, nhưng anh ta vốn là người theo chủ nghĩa nhân đạo nên tha cho anh ta một lần. Thứ hai, sau này Vương Khải tốt nhất nên tránh xa bọn họ một chút, nếu không thì anh ta cũng chưa biết có ngoan ngoãn nghe lời vợ hay không. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, năng lực X của Giang Ly rất bình thường, rất mạnh mẽ! Vương Khải nếu không tin, bây giờ bọn họ có thể thử! Sau khi nói xong câu này, Giang Ly liền rời đi.
Tôi nghe mà trong đầu sinh nghi hoặc, Giang Ly, anh ta nói xong câu này liền rời đi? Vậy sau đó anh ta đi đâu, sao muộn như vậy mới về nhà? Oa! Khốn, không phải là một mình ở quán rượu chư? Hay là, có người đàn ông ưu tú hơn hấp dẫn anh ta rồi?
Vương Khải nói xong, đưa ra câu mang tính tổng kết: “Quan Tiểu Yến, cô đúng là hủ đến hết thuốc chữa rồi!”
Tôi ua oán lẩm bẩm: Tôi không phải hủ nữ, không phải hủ nữ, không phải hủ nữ…
Vương Khải chuyển đề tài: “Nhưng mà chồng cô dường như cũng không coi chuyện cưỡng X đàn ông là gì, anh ta không phải là yêu cả hai giới chứ?”
Tôi lắc đầu, nói chắc chắn: “Anh ấy không phải!” Anh ta là người đồng tính đơn thuần!
Vương Khải cầm chiếc điện thoại trong tay, mặt sầu buồn: “Sao đến lúc này lại hết pin rồi!” Nói xong, ánh mắt trông mong nhìn sang tôi: “Tiểu Yến, cô có thể cho tôi mượn điện thoại của cô không?”
Tôi – rất – hận! Muốn từ chối anh ta nhưng lại lo anh ta thực sự có chuyện gì đó gấp. Bỏ đi, bỏ đi, kệ anh ta dùng, chỉ coi như uống mấy chai nước lọc thôi (nước lọc ở đây rẻ nhất là ba đô la một chai).
Nghĩ đến đây, tôi móc điện thoại từ trong túi ra, đưa cho anh ta.
Vương Khải cười híp mắt, nhận lấy điện thoại của tôi, bấm một dãy số, sau đó đợi bên kia nghe máy. Lòng tôi đang trong quá trình chờ đợi, chậm chạp, nhỏ máu.
Nhưng mà không ngờ, điện thoại của anh ta đột nhiên đổ chuông!
Tôi ngân ra mấy giây, hoảng hốt ngộ ra. Đây chính là lừa đảo, tôi thực sự là con heo ngu độn mới tin tưởng anh ta!
Tôi tức giận cướp lại điện thoại, trừng mắt nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Vương Khải còn không biết xấu hổ, cười nói: “Cô đừng tức giận mà, dù gì lưu số lại, sau này có thể hỗ trợ cho nhau.”
Tôi hết kiên nhẫn nói: “Anh thật lắm chuyện.” Thực ra lưu số điện thoại cũng chẳng có gì, người giống anh ta dù gì cũng không thiếu con gái, sẽ không thể suốt ngày làm phiền tôi.
Nhưng mà tôi lại rất không thích anh ta dùng kiểu này, đây coi là gì chứ, ép mua ép bán sao? Vương Khải đáng thương nhìn tôi, nói: “Tôi chỉ sợ cô không cho tôi số điện thoại, cô đừng tức giận được không?”
Con người tôi đây thích mềm không thích cứng, nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, cũng không tức giận được nữa, đành mỉa mai nói: “Sau này đừng dùng kiểu này nữa, tôi không thích.”
“Tuyệt đối không!” Vương Khải gật đầu nói. “Nhưng mà phải nói, thứ cô không thích nhiều ghê.”
“Con người tôi không thích chín bỏ làm mười, không thích là không thích.”
Vương Khải lại cười: “Đây là bản chất thực, tôi thích.”
Tôi lườm anh ta một cái: “Anh cái gì cũng thích.”
Vương Khải uống một ngụm rượu, tiếp đó chuyển đề tài: “Nói xem, cô không phải là đến để hưởng tuần trăng mật chứ, ông chồng không có năng lực X kia của cô đâu?”
Tôi: “Không cho phép thăm dò sâu chuyện riêng tư của tôi.”
Vừa nói xong, tôi đột nhiên phát hiện ra sau lưng Vương Khải, không xa tầm nhìn của tôi, có một bóng hình rất quen thuộc. Á á á, đó không phải là Giang Ly sao? Trời ơi, không phải Vương Khải có khả năng gọi hồn chứ, vừa nhắc đến Giang Ly, Giang Ly đã xuất hiện rồi!
Lúc này Giang Ly cũng phát hiện ra tôi, hơn nữa còn phát hiện ra Vương Khải. Anh ta đặt cốc rượu trong tay xuống, đi về phía chúng tôi.
Vương Khải không phát hiện ra tất cả sự khác thường này, anh ta nhận ra biểu hiện hơi khác của tôi, có lẽ cho rằng tôi không hài lòng chuyện anh ta nói xấu chồng mình, thế là nói rất nghiêm túc: “Thực ra Tiểu Yến à, cô không cảm thấy sinh hoạt X là một phần của cuộc sống hôn nhân sao? Cô cứ coi như gả cho một con lợn, cũng còn tốt hơn gả cho một người không có năng lực X, đương nhiên thực ra lợn và không có năng lực X đều không thể cho cô hạnh phúc, cho nên chi bằng cô đến dựa dẫm vào tôi đi…”
Lúc này Giang Ly đã đi đến phía sau anh ta, Vương Khải thao thao bất tuyệt, xem ra mỗi từ phát ra đều bị Giang Ly nghe thấy hết rồi. Tôi nhìn thấy sắc mặt Giang Ly tối sầm như mây mưa tích tụ, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế, vội vàng cắt ngang lời Vương Khải: “Đúng vậy, đúng vậy, anh nói có đạo lý, tôi cảm thấy tối hôm nay có người muốn hồng hạnh vượt tường rồi.”
Vương Khải hai mắt sáng lên nhìn tôi, biểu cảm đó giống như đang nói: “Ai da, Cô cuối cùng cùng cũng giác ngộ rồi…”
Tôi đắc ý cười cười với anh ta, anh nhìn thấy rồi chứ!
Tôi dùng khuỷu tay huých Vương Khải một cái, nói: “Anh ở đâu?”
Vương Khải cười mờ ám, trả lời: “Đi ra quán rượu rẽ phải, căn nhà trên nước đầu tiên, chính là chỗ tôi ở.
Tôi chớp mắt cười nói: “Biết rồi, tối nay đừng khóa cửa nhé!”
Vương Khải một hơi uống cạn cốc rượu, cười nói: “Tiểu Yến, cô thật sự càng lúc càng đáng yêu đó.”
Đúng lúc này, mây mưa tích tụ sau lưng Vương Khải mở miệng rồi: “Hiếm khí có người khen ngợi cô ấy như vậy.” Nói xong, đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi.
Vương Khải nghi hoặc mà có vẻ bất an nhìn Giang Ly: “Anh là…”
Giang Ly nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt đó dường như muốn bốc hỏa, sau đó đem thiêu tôi thành tro bụi. Anh ta nghiến răng nói: “Tôi là người chồng không có năng lực X của cô ấy.”
Vương Khải: $^%#*%!
Sau khi Vương Khải đi cho đến bữa tối, Giang Ly vẫn cứ mặt mày xám xịt, tôi chẳng dám nhìn anh ta một cái. Nhưng mà … nhưng mà tôi thật sự chẳng nói gì cả mà…
Tôi lấy dũng khí rất lâu, cuối cùng nói với Giang Ly: “Không phải là tôi nói.”
Giang Ly cũng chẳng thèm nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Là cô nói thì cũng chẳng sao, dù gì người đàn ông bình thường ở trước mặt cô cũng sẽ không có năng lực X.”
Tôi: …
Tôi thầm cho rằng, lấy Trư Bát Giới còn tốt hơn lấy Giang Ly, lão nương lần này thật sự nhìn nhầm rồi.
Buổi tối, Giang Ly ở trong phòng lên mạng. Tôi tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, phát hiện mặt anh ta vẫn không dễ nhìn hơn chút nào. Tôi thầm rủa, người đàn ông này hơi có chút nhỏ mọn nhỉ?
Nhưng tôi thực sự không có bản lĩnh, sắc mặt của Giang Ly hễ không tốt là tôi liền run rẩy, muốn cách anh ta xa ra một chút. Lúc này tôi nhón chân nhẹ nhàng rời khỏi phía sau anh ta, muốn cố gắng hết sức để không thu hút sự chú ý của anh ta.
Ai biết được, khi tôi đi qua sau lưng anh ta, tiểu tử này đột nhiên dùng tốc độ sấm sét lao đến, sau đó tóm cánh tay tôi lại, kéo tôi vào lòng.
Tôi thực sự không biết tâm trạng của mình lúc này kính phục hay kinh hãi, tóm lại là rất kích động. Tôi run rẩy hỏi: “Anh … anh… anh muốn làm gì?”
Giang Ly không nói, đột nhiên đẩy tôi lên giường, sau đó áp lên cơ thể tôi. Tôi phát hiện trong ánh mắt của anh ta có hai ngọn lửa nhỏ phẫn nộ đang cháy, thầm nghĩ lần này xong rồi, nghe nói đa số gay đều biến thái, cũng không biết anh ta lần này muốn chà đạp tôi thế nào.
Giang Ly nhìn vào mắt tôi, cặp môi mỏng buông ra mấy chữ: “Tôi không có năng lực X sao?” Giọng nói đó giống như là gió bấc mùa thu, vừa lạnh vừa rợn người.
Tôi cảm thấy bị người ta ép chết thực sự là một cách chết rất khó chịu. May mà con người khi cận kề với nguy hiểm thì tiềm lực vô biên, lúc này tôi nhanh trí, lớn tiếng nói: “Có động đất kìa, chạy mau!”
Giang Ly nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi giường, vừa muốn lôi tôi chạy ra ngoài, nhưng lấy lại được ý thức, làm gì có động đất!
Tôi dùng sức hất tay anh ta ra, đứng trên giường, vỗ vào vai anh ta, hiên ngang nói: “Đi ra khỏi quán rượu rẽ phải, căn nhà trên nước đầu tiên chính là sào huyệt của anh chàng đẹp trai kia. Come on boy! Nhanh chóng đi đến chứng minh anh thực sự rất có năng lực đi!”
Giang Ly như phẫn nộ, như khinh bỉ, lại như thiếu kiên nhẫn, trừng mắt nhìn tôi một cái, quay người đi ra cửa.
Sau khi Giang Ly đi, trong đầu tôi lập tức nhảy ra rất nhiều bức ảnh không trong sáng, đại thần thẩm mỹ tha thứ cho tôi nhé, tôi không cố ý đâu. Chỉ là tôi vừa nghĩ đến bộ dạng của Vương Khải kia bị Giang Ly giày vò đến mức thê thảm, liền ngầm vui sướng tột cùng…
Khi Giang Ly quay lại đã rất muộn rồi, trên người anh ta còn có mùi rượu, sắc mặt cũng đã bình thường hơn rất nhiều. Tôi nghĩ Vương Khải kia nhất định khiến anh ta thỏa mãn nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi lại không kìm được đắc ý, kẻ cả ngày đùa cợt con gái lần này bị đàn ông đùa cợt rồi, ha ha ha…
Sau bữa tối ngày hôm sau, khi tôi đang ngồi buồn chán trong quán rượu, lại gặp Vương Khải. Xem ra tâm trạng anh ta không xấu như tôi nghĩ, tiểu tử này thật thoáng như vậy sao?
Vương Khải sau khi nhìn thấy tôi, chẳng do dự chút nào ngồi xuống bên cạnh, sau đó u oán nói: “Tiểu Yến, cô thật tuyệt tình đó.”
Tôi cố nhịn cười vô tội hỏi. “Sao nào?”
Vương Khải oán thán tôi một cái, xa xăm nói: “Cô có biết rằng ông chồng không có năng lực X kia của cô tối qua nói gì với tôi không?”
Tôi không chút tin tưởng nói: “Trải qua tối qua rồi, anh còn cho rằng anh ấy không có năng lực X ư?” Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, có câu nói như thế này chứ nhỉ?
Mắt Vương Khải sáng lên, hung dữ nói với tôi: “Sự việc tối qua quả nhiên là cô bảo anh ta làm!”
Tôi ngượng ngùng ho hai tiếng, không cẩn thận để lộ hành tung rồi…
Vương Khải lại nói: “Nhưng may mà anh ta vẫn là người bình thường.”
???
Giang Ly là người bình thường? Xin anh đó, anh có mắt không…
Vương Khải nhận ra sự kinh ngạc và nghi hoặc trên mặt tôi, liền tức giận kể lại cho tôi chuyện xảy ra tối qua.
Sự việc đại thể là như thế này: Buổi tối hôm qua, Giang Ly đột nhiên xông đến chỗ ở của Vương Khải, nói với anh ta hai chuyện. Thứ nhất, vợ anh ta phái anh ta đến cưỡng X Vương Khải, nhưng anh ta vốn là người theo chủ nghĩa nhân đạo nên tha cho anh ta một lần. Thứ hai, sau này Vương Khải tốt nhất nên tránh xa bọn họ một chút, nếu không thì anh ta cũng chưa biết có ngoan ngoãn nghe lời vợ hay không. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, năng lực X của Giang Ly rất bình thường, rất mạnh mẽ! Vương Khải nếu không tin, bây giờ bọn họ có thể thử! Sau khi nói xong câu này, Giang Ly liền rời đi.
Tôi nghe mà trong đầu sinh nghi hoặc, Giang Ly, anh ta nói xong câu này liền rời đi? Vậy sau đó anh ta đi đâu, sao muộn như vậy mới về nhà? Oa! Khốn, không phải là một mình ở quán rượu chư? Hay là, có người đàn ông ưu tú hơn hấp dẫn anh ta rồi?
Vương Khải nói xong, đưa ra câu mang tính tổng kết: “Quan Tiểu Yến, cô đúng là hủ đến hết thuốc chữa rồi!”
Tôi ua oán lẩm bẩm: Tôi không phải hủ nữ, không phải hủ nữ, không phải hủ nữ…
Vương Khải chuyển đề tài: “Nhưng mà chồng cô dường như cũng không coi chuyện cưỡng X đàn ông là gì, anh ta không phải là yêu cả hai giới chứ?”
Tôi lắc đầu, nói chắc chắn: “Anh ấy không phải!” Anh ta là người đồng tính đơn thuần!
Danh sách chương