Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm.

Buổi trưa, tôi đang lên mạng, Giang Ly đột nhiên nói: “Quan Tiểu Yến, vào blog của cô xem xem.”

Thế là tôi bị phẫn dùng thân phận là khách lượn vào xem blog của mình, xem xem Giang Ly lại làm trò quỷ gì.

Giang Ly quả nhiên không khiến tôi thất vọng, vừa nhìn thấy tiêu đề của mấy bài nhật ký mới trong blog, tôi liền kích động đến mức đến mức muốn đập đầu vào màn hình.

Tiêu đề hoa lệ kia bay lượn trong trang chủ của blog: “Nửa đêm lén chụp ảnh khiêu dâm quyến rủ của chồng!”

Tôi nhất thời chẳng nói được gì, được rồi, tuy tôi cũng thừa nhận những bức ảnh kia của anh thực sự rất XX, nhưng anh ta đăng những thứ này, dùng từ buồn nôn như thế này, còn lấy danh nghĩa của tôi mà nói, tôi thực sự là có chút không chịu nổi…Huống hồ anh ta tự đánh giá bản thân như vậy, da mặt anh dày quá đấy…

Tôi lại nhìn xuống bài nhật ký bên dưới, rất ngắn gọn, đại thể nói một chút chủ blog này yêu chồng cô ấy nhiều như thế nào, chồng của cô ấy quyến rũ như thế nào…trừ việc khiến cho dạ dày của tôi có chút quay cuồng, cái khác vẫn coi là bình thường.

Sau đó là phần tải ảnh lên, Giang Ly vẫn tương đối lý trí, chỉ tải lên mấy bức ảnh nhìn không rõ tướng mạo, góc độ cũng không lớn, nhưng xem ra lại đặc biệt “Khiêu dâm”, “quyến rũ”.

Những tấm ảnh đó tôi đều xem qua rồi, càng khoa trương hơn nữa tôi cũng nhìn qua rồi, cho nên tôi lướt qua, nhảy cóc nhìn comment bên dưới.

Lượng khách vào thăm blog của tôi vốn dĩ chẳng ra làm sao, số người comment thì càng đứng nhắc đến. Hôm nay ảnh của Giang Ly vừa mới đăng lên, bên dưới trong chốc lát đã có rất nhiều comment. Trong đó đa số là chảy nước miếng với sự “khiêu dâm” của Giang Ly. Đối với những sắc nữ này, tôi chẳng nói được gì, nếu như bọn họ biết Giang Ly là gay, còn có phản ứng mãnh liệt như thế này không? Đương nhiên đối ứng với những comment của các nữ sắc, câu trả lời của Giang Ly càng khiến tôi không có gi để nói. Ví dụ:

Bạn A: Chồng của cô không mặc đồ à?!

Chủ blog: Đúng vậy, tôi cũng không mặc.

(Anh ta thực sự không mặc, nhưng bây giờ anh ta đang đại diện cho tôi)

Bạn B: Tối qua bọn cô làm gì vậy?

Chủ blog: Tôi nói không làm gì, cô có tin không?

(Anh ta say như vậy, nói anh ta làm gì, tôi cũng không tin.)

Bạn C: Chồng của cô thật đẹp trai! Cô cũng là đại mỹ nữ sao?

Chủ blog: Tôi không phải đại mỹ nữ, tôi không mặt, không ngực, không thân hình, còn rất ngốc.

(Hất bàn! Tôi đây có mặt, có thân hình, được chưa nào! Chỉ có điều ngực hơi nhỏ chút…nhưng vẫn coi là có!)

Tôi càng đọc càng đau lòng, lập tức quyết định bình luận vào bài viết này: “Người đàn ông này vừa nhìn đã biết là gay, có gì đáng huênh hoang chứ!

Tôi lên mạng một chút, rồi quay lại xem blog của mình, muốn xem xem mọi người phản ứng như thế nào với việc Giang Ly là gay này. Nhưng khi tôi mở bài nhật ký kia ra, lại nhìn thấy bên dưới là một loạt những lời mắng chửi hoa lệ. Ngoài mấy phản hồi ủng hộ cổ vũ, đa số mọi người đều nói tôi đố kỵ, xảo quyệt, không có ý tốt…So với một đám người chẳng rõ thật giả, câu trả lơi của Giang Ly văn vẻ hơn nhiều, nhưng cũng khiến tôi càng phẫn nộ. Anh ta nói: “Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng tôi không tán đồng với cách làm của cô.” Anh ta chẳng phải là muốn nói tôi đố kỵ với việc chủ blog này có một người chồng tốt sao? Muốn chửi thì chửi trực tiếp, giả vờ với tôi làm gì!

Tôi vừa phẫn nộ vừa bế tắc. Nhìn cả chuổi tin phản hồi của đám người lấy Giang Ly làm chủ trong này khinh bỉ tôi, tôi coi như hoàn toàn bại trận rồi. Bỏ đi, bỏ đi, lão nương độ lượng, không so đo với anh!

Tối hôm nay công ty có tổ chức một buổi vũ hội hóa trang, nghe nói là hoạt động văn hóa của công ty, tăng cường thúc đẩy sự giao lưu giữa lãnh đạo và nhân viên, tóm lại một câu: Ý nghĩa của buổi vũ hội hóa trang này rất trọng đại, phải đi. Tuy tôi đã bảo lưu ý kiến này nhưng Vương Khải nói, nếu không đi thì trừ lương, thế là tôi đành ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi hỏi Giang Ly: “Anh nói xem tôi hóa trang thế nào thì tốt hơn?”

Giang Ly nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói với tôi rất nhiều loài động vật như lợn, hồ ly, nhím…

Tôi trừng mắt lườm anh ta, bất mãn nói: “Anh có thể nói một câu tiếng người không?”

Giang Ly cười nói: “Vậy thì cô bé Lọ Lem đi, phù hợp với khí chất của cô.”

“Tôi thèm vào, tôi phải làm công chúa Bạch Tuyết!” Cô bé Lọ Lem buồn quá, không thích hợp.

Giang Ly nhìn tôi một cái, dùng ánh mắt khinh thường quen thuộc của anh ta, nói: “Công chúa bây giờ cũng rớt giá quá rồi.”

Này!

Vũ hội hóa trang thực sự có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là “Quần ma loạn vũ”. Bạn nhìn xem, bạn nhìn xem, đầu lâu xương chéo, hải tặc, yêu nữ, quỷ hút máu, thầy bói…bên trong có đám người ăn mặc như thế này, tôi đột nhiên phát hiện, người như tôi đây vẫn xem là khá bình thường.

Trong vũ hội hóa trang, muốn nhận ra một người thực sự không khó, tuy mọi người đều đeo mặt nạ nhưng trên tính cách lại không đeo. Ví dụ, cái người hóa trang vừa lẳng lơ vừa sặc sỡ giống như một con khổng tước ngũ sắc lộng lẫy, hơn nữa còn cực kỳ kích thích thì giác của người khác, vừa nhìn đã biết là chẳng phải loại chim tốt đẹp gì, luôn đi qua đi lại giữa những người phụ nữ, tám phần là Vương Khải. Còn cái vị mặc trang phục màu tối, giống như sát thủ, lặng lẽ trốn trong góc, một mình chậm rãi uống rượu, có lẽ chính là Vu Tử Phi. Đương nhiên vẻ ngoài đặc trưng của một số người quá mức rõ ràng mặc dù anh ta mang mặt nạ Pharaon Ai Cập ngồi ở trong góc không động đậy gì, đám người cũng có thể vừa nhìn cái đã nhận ra ngay, ví dụ như giám đốc phòng kế toán, thân hình của ông ta chính là một quả cầu (vẫn còn chưa thô tục mấy)…

Sau này tôi từng hỏi Giang Ly, anh có thể vừa nhìn một cái đã nhận ra tôi ở trong vũ hội hóa trang không. Khi đó Giang Ly trả lời rất dứt khoát, có thể. Tôi hỏi anh vì sao, anh trả lời, trong đám người đó, người cứng như gỗ chắc chắn là Quan Tiểu Yến…Bạn nói xem, người này có đáng đánh không…

Bởi vì đứng trong một đám người hóa trang thành yêu quái, nhân vật công chúa Bạch Tuyết của tôi có chút nhạt, hơn nữa không có ý sáng tạo, cho nên cũng chẳng bắt mắt chút nào. Đương nhiên bản thân tôi thực sự muốn khiêu vũ cùng các nhân vật đủ các hình, các loại thường xuyên xuất hiện trong các bộ phim kinh dị, khủng bố, cho nên một mình lặng lẽ trốn trong góc kín ăn uống. Dù gì cũng không phải tôi bỏ tiền, tôi có suy nghĩ rất thực dụng này.

Một vị sát thủ khác phát hiện ra công chúa Bạch Tuyết, thế là anh ta đi đến. Sát thủ này không mời tôi khiêu vũ mà ngồi xuống đối diện tôi. Mặt tôi không chút biểu cảm (mặc dù có biểu cảm, anh ta cũng chẳng thể nhìn thấy) tiếp tục ăn uống, hoàn toàn không để ý đến anh ta.

Sát thủ cũng không nói gì, nhìn tay tôi chăm chú. Tôi cảm thấy rất phiền phức, cúi đầu nhìn vào tay của mình. Sau đó tôi gần như có thể khẳng định, vị sát thủ ngồi đối diện với tôi này chính là Vu Tử Phi.

Bởi vì trên ngón áp út của tôi có một nốt ruồi.

Bốn năm rồi, đến nốt ruồi trên ngón tay của tôi, anh cũng không quên sao? Nhưng mà mượn một câu đồng chí Giang Ly đã từng nói, anh bỏ tôi rồi thì để ý đến tôi làm gì chứ?

Vu Tử Phi vừa muốn nói chuyện với tôi, thì lúc này, cách đó không xa, con chim khổng tước ngũ sắc lộng lẫy kia đang đi đến. Anh ta hơi khom lưng, nói với tôi: “Cô gái xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?” Tuy dùng giọng điệu rất lịch sự, nhưng tôi vẫn ngửi ra mùi vị bông đùa. Thế là tôi càng khẳng định, con khổng tước này chính là Vương Khải.

Thứ nhất, tôi khiêu vũ rất kém, thứ hai, tôi không muốn khiêu vũ với một con khổng tước, thứ ba, tôi không muốn khiêu vũ với Vương Khải đào hoa nhăng nhít. Tổng hợp các nguyên nhân trên, tôi kiên định lắc đầu, lanh lẹ trả lời: “không thể được.”

Vương Khải phát huy ưu thế mặt dày của anh ta, nhanh chóng vén trang phục, ngồi xuống bên cạnh tôi. Chiếc lông màu đỏ rực, lớn siêu cấp trên mặt nạ của anh ta lay lay trước mặt tôi, đến mức tôi chóng cả mặt.

Thế là con khổng tước nào đó vô sỉ nói: “Vậy tôi nói chuyện với cô nhé!”

Nói thật lòng, tôi cảm thấy ăn còn ý nghĩa hơn một chút.

Lúc này, người dẫn chương trình đột nhiên tuyên bố chơi trò chơi. Chơi thì chơi đi, trong những buổi tụ tập trước, tôi đều nhìn người khác chơi, vừa ăn vừa xem, cũng không vô vị lắm.

Quy định của trò chơi cũng không nhiều, phần lớn là rút phiếu trước, chọn ra những người được chơi, sau đó rút một lá thăm để biết cách thức chơi, cách thức chơi giống như phương thức hình phạt, nhưng mà chỉ để vui vẻ mà thôi.

Tôi cảm thấy hôm nay rất xui xẻo, bởi vì lá phiếu đầu tiên rút trúng tôi. Được thôi, rút trúng thì rút trúng, dù gì da mặt tôi cũng dày, cắn răng một chút cũng có thể qua được. Sau đó lá phiếu tiếp theo, người dẫn chương trình lại rút được người còn mặt dày hơn tôi…Vương Khải.

Tôi đột nhiên bi ai đau đớn phát hiện, anh ta thực sự là âm hồn bất tán, chỗ nào cũng xuất hiện.

Sau đó người dẫn chương trình rút ra cách thức của trò chơi, cái cách thức này, mặc dù da mặt của tôi rất dày cũng phải đỏ lên…Thiện tai, rốt cuộc là ai đưa ra cái trò chơi vô vị thế này!

Trên tờ giấy kia viết rất rõ ràng, hai người đươc chọn bất luận là giới tính gì, đều phải hôn!

Khốn, khốn, khốn…

Vương Khải vừa nhìn thấy tờ phiếu kia, trong mắt nhất thời trưng ra bộ mặt hài lòng. Anh ta nhìn tôi vẻ chẳng tốt đẹp gì, dường như đang nói, cô chơi đi, vẫn là chơi đi,vẫn là chơi đi?

Tôi …tôi…tôi không chơi! Tôi nghiêng đầu, vừa muốn kháng nghị với người dẫn chương trình, cánh tay đã bị Vương Khải tóm lấy.

Anh ta cười rạng rỡ: “Trò chơi thôi mà, hà tất phải coi là thật?”

Nhưng mà trò chơi cũng không thể là lý do tôi bị lợi dụng chứ?

Vương Khải dường như đoán ra suy nghĩ trong lòng tôi, anh ta đỡ vai tôi, nói: “Hai chúng ta nếu như hôn nhau, ai lợi dụng ai, còn chưa nói chắc được.”

Tôi: “…”

Tôi sớm đã biết, Vương Khải này và Giang Ly cùng một giuộc, đều thiếu giáo dục, thiếu sự dạy dỗ, thiếu đòn…

Chính vào lúc tôi phẫn nộ mà mất đi tinh thần, Vương Khải nhanh chóng nắm lấy thời cơ chiến lược, áp đầu xuống. Anh ta dính lên môi tôi, nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó đầu lưỡi di chuyển liếm một chút ở khóe miệng tôi…đợi tôi phản ứng được, anh ta đã thả tôi ra rồi.

Xung quanh truyền đến một tràng tiếng ủng hộ, tôi đỏ cả mặt.

Tôi rất không thoải mái, nhưng tôi lại chẳng có lý do gì để tức giận, dù gì mọi người chỉ đang chơi trò chơi, mà tôi thì đã qua cái thời trẻ tuổi ngây thơ kia rồi, bị người ta lợi dụng, nếu như làm ầm lên hung dữ quá, tôi lại thành đạo đức giả. Thế là tôi đành tự nhận mình xui xẻo, mặc cho Vương Khải kéo tôi vào giữa đám người.

Vương khải kéo tay tôi, đột nhiên nói: “Người đẹp này, khi tôi hôn cô, cô có cảm giác…toàn thân bị điện giật không?”

Tôi hất tay anh ta ra, tức giận nói: “Tôi chẳng phải bị sét đánh, làm sao mà như điện giật được chứ?”

Vương Khải cười he he, nói: “Nhưng mà tôi có, cảm giác đó rất kỳ diệu.”

Kiểu trêu ghẹo trần trụi như thế này, tôi đã không thấy lạ gì nữa: “Vị tiên sinh này, nếu như có bệnh, phải nhanh chóng đi bệnh viện, không thể để lâu được đâu.”

Vương Khải chẳng để ý cười cười, tôi cho rằng anh ta sẽ như thế này rồi bỏ đi, không ngờ anh ta đột nhiên lại ôm lấy vai tôi. Tôi gắng sức vùng vẫy, anh ta vẫn không buông.

Thế là tôi nổi giận: “Vương Khải, rốt cuộc anh muốn làm gì?!”

Vương Khải cúi đầu nhìn vào mắt tôi làm tôi giật thót mình…Từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy Vương Khải nghiêm túc trang trọng như thế này, ngay cả khi họp, cũng chưa từng thấy anh ta nghiêm túc.

Vương Khải nhìn tôi, chậm rãi, đầy ma lực: “Quan Tiểu Yến, làm công chúa của tôi được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện