Hôm nay tan làm, tôi vừa ngồi vào trong xe của Giang Ly thì phát hiện không khí chẳng thân thiện gì.
Mặt Giang Ly phảng phát như nước hồ cuối thu vậy, khiến người ta trong thoáng chốc nảy sinh một cảm giác lạnh lẽo. Anh ta lái xe không liếc ngang dọc như mọi khi, dường như không buồn để ý đến tôi, đến châm chọc tôi cũng không có ý định.
Tôi thấp thỏm, không nói gì. Tôi cảm thấy Giang Ly hôm nay chắc chắn chịu thiệt với ai rồi, bây giờ đang tức giận, tuy tôi không dám nói chuyện với anh ta, nhưng mà tôi vẫn khâm phục và hiếu kỳ người có thể khiến Giang Ly tức giận thành thế này... Tôi thực sự rất muốn gặp gỡ người kia một lần, nếu như có thể, có lẽ bái anh ta làm sư phụ cũng chưa biết chừng...
Nhưng mà tôi đột nhiên nhớ đến một vấn đề khác: tâm trạng Giang Ly xấu như thế này, chắc chắn cần phải xả giận, nếu như anh ta xả giận... vậy tôi chính là cái hũ trút giận xui xẻo kia? Muốn khóc mà không ra nước mắt, sao tôi lại bi thảm như thế này chứ...
Quả nhiên, vừa mới đến nhà, Giang Ly bắt đầu bới móc. Anh ta dựa vào cửa, mặt lạnh tanh nhìn tôi trên sofa, nói: “Quan Tiểu Yến, cô không có lời nào muốn nói với tôi sao?”
Tôi tuy sợ anh ta ức hiếp, nhưng tôi lại vô cùng phản cảm hành vi bới móc của anh ta, thế là mặt không chút biểu cảm, phản kích: “Giang Ly, anh cũng không có lời nào muốn nói với tôi sao?”
Giang Ly đi đến, vứt một cuốn tạp chí xuống trước mặt tôi: “Xem trang thứ bảy, kiệt tác của cô.”
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, lật cuốn tạp chí tìm trang thứ bảy, thế là hiểu ra. Trang thứ bảy là một bức ảnh quảng cáo, đầy kín cả trang, là trang phục kết hợp, đầy sự bổ sung cho nhau giữa hai người là tôi và Vương Khải, và khuôn mặt cười rạng rỡ. Tôi lần đầu tiên phát hiện, hóa ra tôi cười cũng rất rạng rỡ mà. Hơn nữa, ánh mắt và sự biểu đạt tình cảm của Vương Khải kia cũng rất khá, anh ta cúi đầu động lòng nhìn chiếc mũ đỏ đó, trong ánh mặt kia có sự ấm áp, còn có chút nóng bỏng, có chút chiều chuộng... Nếu chỉ nhìn bức ảnh này, tuyệt đối sẽ không có người tin, đây thực sự chỉ là một con sói thích đùa cợt phụ nữ.
Thế là tôi thưởng thức bài quảng cáo này, chân thành cảm thán nói: “Bức ảnh này chụp thành công quá, tôi phải cất giữ, lưu làm kỷ niệm.” Thuận tiện có thể lấy nó ra sỉ nhục Vương Khải một chút.
Tôi vừa nói xong, Giang Ly đột nhiên cướp lại cuốn tạp chí, cười nhạo nói: “Đều là hồng hạnh vượt tường mà còn ngang nhiên như vậy?”
Toát mồ hôi, anh nói cái gì vậy! Ai là hồng hạnh vượt tường, ai ai ai! Tôi bị Giang Ly nói cho có chút sợ hãi, phản bác: “Chụp ảnh quảng cáo chính là hồng hạnh vượt tường sao? Xin anh có chút kiến thức bình thường được không?”
Giang Ly: “Chụp ảnh quảng cáo mà cười vui vẻ như vậy sao?”
Tôi cảm thấy Giang Ly không thể nói chuyện cùng được, thế là xua xua tay nói: “Được rồi được rồi, tôi biết anh trong lòng không vui, đồ dùng dụng cụ của nhà bếp tùy anh đập, đừng tìm tôi gây phiền phức là được rồi... Hơn nữa, tôi cứ coi như hồng hạnh vượt tường, có liên quan gì đến anh chứ?”
“Tôi...” Giang Ly muốn nói lại thôi, ngừng lời, cuối cùng nói: “Tôi chỉ là đột nhiên phát hiện phẩm vị của cô còn thấp hơn cả IQ của cô.”
Tôi lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Tôi rất hoài nghi, có phải là anh rất đố kỵ, với tôi không? Nói thật lòng nhé Giang Ly, cả đời này có phải là anh chưa từng được lên tạp chí không?... Đương nhiên ngoại trừ làm quen, xin việc. Nói ra thì, tôi không chỉ lên tạp chí rồi, còn chụp ảnh quảng cáo đẹp như thế này, còn...” Tôi nói đến đây thì dừng lại, đứng dậy vỗ vỗ vào vai Giang Ly, lời lẽ sâu xa: “Nói thật lòng, tôi rất hiểu tâm trạng của anh, dù gì mọi người đều là bình thường, thực sự muốn nổi tiếng, rất khó...” Tôi phát hiện tư duy của tôi bây giờ đã rời xa nghiêm trọng, làm sao có thể nói đến phương diện này... Anh đừng hỏi tôi nghĩ như thế nào, tôi cũng không biết là tôi đang nghĩ gì, chẳng hiểu sao tôi lại nói thế này, có thể là giấc mộng của ngôi sao khi tám tuổi, dù gì đại đa số con người trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim đều hy vọng được người khác chú ý. Đương nhiên với sức ảnh hưởng của việc tôi chụp ảnh quảng cáo, xác suất nổi tiếng cơ bản cũng là con số không.
Giang Ly nghe thấy lời nói của tôi, cười nhạt một tiếng, hất tay tôi ra, nói: “Chụp ảnh quảng cáo hạng hai đăng trên tạp chí hạng ba cô đã thành thế này rồi? Nói thật lòng nhé, tạp chí loại này tôi chẳng thèm lên.”
Tôi gật đầu vẻ rất nghiêm túc: “Ăn không được thì chê nho xanh.”
Giang Ly xoa cằm suy tư một lát, đột nhiên nói: “Thực ra lên tạp chí cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.”
Tôi cảm thấy câu nói này của anh ta rất buồn cười: “Đùa à, không tin thì chúng ta đánh cược đi?”
“Cược thì cược.” Giang Ly nói, nhấc cuốn tạp chí kia lên, tiếp đó ghét bỏ ném sang một bên: “Một tạp chí cấp độ cao hơn so với cuốn tạp chí này, cô tùy ý chọn một loại đi, nếu như tôi có thể lên báo, vậy thì cô thua.”
“Được, tôi vẫn còn chưa tin, anh thực sự cho rằng mình giỏi lắm sao?” Tôi cảm thấy Giang Ly đã tự yêu bản thân mình đến mức mất lý trí rồi, nhưng cân nhắc đến việc anh ta có khả năng bán được sắc, thế là tôi lại nói: Không được học tôi chụp ảnh quảng cáo, anh phải có bài phỏng vấn đặc biệt.”
Giang Ly chẳng thèm nghĩ ngợi liền gật đầu: “Không vấn đề.”
Tôi có chút chột dạ, sợ Giang Ly thực sự có bản lĩnh này, thế là nói: “Vậy thì, chọn thời trang ZZ đi.”
Giang Ly đồng ý dứt khoát hơn: “Được, cứ chọn tạp chí này đi.”
Lúc này tôi có chút nghi hoặc, lẽ nào Giang Ly này điên rồi, anh ta không biết các chuyên mục của thời trang ZZ cao như thế này sao? Phải nói là, thời trang ZZ là tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, có thể được phỏng vấn đặc biệt ở tạp chí này đều là những nhân vật nổi tiếng, thành công, hơn nữa còn vô cùng có phẩm vị, đương nhiên độ nhạy cảm đối với thời trang cũng phải rất cao.
Tôi nhìn Giang Ly, lắc lắc đầu. Thực sự Giang Ly giống một thanh niên không có nghề nghiệp hơn. Vậy thì nhân vật nổi tiếng thành công, nếu anh ta thực sự là một nhân vật nổi tiếng thành công gì đó, vợ của anh ta, tôi, cũng nên biết chứ nhỉ? Thế là điều kiện này, pass. Hơn nữa, có phẩm sống, anh ta ngoại trừ có chút bệnh sạch sẽ, không thích ăn cay ra, những thứ khác đều chẳng có gì đặc biệt, hơn nữa, anh ta đến nước hoa cũng chẳng thích. Thế là điều kiện này, cũng pass. Cuối cùng, độ nhạy cảm với thời trang? Đùa à, người có độ nhạy cảm với thời trang cao, ai lại lấy một cuốn tạp chí hạng ba để diễu võ dương oai với tôi? Thế là, thời trang và Giang Ly chẳng có nửa chút quan hệ nào với nhau, pass.
Tóm lại, Giang Ly toàn thân từ trên xuống dưới duy nhất có được một chỗ đáng nói chính là thân hình, nếu thời trang ZZ là một tạp chí kích tình, vậy thì có lẽ trên một trang nào đó sẽ xuất hiện bóng dáng của tiểu công này, đương nhiên rất có khả năng là quần áo không che nổi cơ thể.
Thế là tôi đắc ý cười: “Anh cứ đợi nhận thua đi, thời trang ZZ bất kỳ người nào cũng có tùy tiện đưa lên sao?”
Giang Ly chẳng thèm để ý, bắt đầu cân nhắc đến vấn đề đánh cược: “Phải lấy cái gì ra để đánh cược đây? Cô thích nhất là thứ gì?”
Tôi chẳng chút do dự đáp: “Tiền”
Giang Ly: “Được, chúng ta cứ dùng toàn bộ tiền trong ngân hàng của các bên đưa ra đánh cược nhé! Nếu cô thua, tiền của cô thuộc về tôi, còn tôi mà thua, toàn bộ tiền của tôi là của cô.”
Tôi hít một hơi khí lạnh, Giang Ly bộ dạng tự tin như thế này khiến tôi hơi hoảng, anh ta... anh ta chắc sẽ không quen chủ biên của thời trang ZZ gì đó chứ? Tôi nghĩ đến đây, do dự hỏi: “Giang Ly à, anh nắm chắc buổi phỏng vấn đặc biệt của tạp chí kia, đúng không?”
Giang Ly lắc đầu: “Không có, tôi chẳng hiểu gì về tạp chí kia cả.”
Tôi không tin: “Vậy vì sao anh còn muốn đánh cược với tôi, anh không sợ thua sao?”
Giang Ly: “Tôi cảm thấy lên tạp chí chắc chẳng phải là chuyện khó đâu.”
Được rồi, tư duy của kẻ biến thái và người bình thường không giống nhau, đặc biệt là một kẻ biến thái tự yêu mình, điểm này tôi có thể lý giải. Cho nên tôi ngoài sự khinh thường, cũng không đi nghiên cứu, tìm hiểu sâu về cấu tạo đại não của Giang Ly ... Cuối cùng tôi phát hiện, hóa ra khuyết điểm lớn nhất của Giang Ly chính là tự yêu mình quá mức, khà khà khà khà, lần này cho anh nhận đủ! Thế là tôi cảm thấy mình gần như đã cầm chắc chiến thắng rồi, liền nói: “Vậy được thôi, tiền trong ngân hàng của anh có bao nhiêu?”
Giang Ly tiếp tục lắc đầu: “Không biết nữa, dù gì cũng nhiều hơn cô.”
Tôi lại lần nữa không nói được gì, nhưng mà nghĩ đến chiếc BMW của anh ta, còn cả căn nhà lớn như thế này của anh ta, thế là tôi tin, chắc là anh ta thực sự có nhiều hơn tôi...
Giang Ly: “Cân nhắc đến vấn đề tiền của tôi có nhiều hơn cô, nếu như thế này, không công bằng lắm, cho nên cô còn phải thêm vào một điều kiện.”
Tôi: “Được rồi.” Sớm biết là Giang Ly không phải ngọn đèn thiếu dầu mà.
Giang Ly: “Nếu tôi thắng, cô sẽ ... phải từ chức.”
Tôi kinh ngạc: “Vì sao chứ?” Công việc của tôi bây giờ rất tốt, ngoại trừ cấp trên đôi khi có chút vô vị, những thứ khác cơ bản chẳng có gì bị bắt bẻ, mà lại có nhiều tiền.
Giang Ly nhướn mày nhìn tôi: “Cô không đồng ý à?”
Tôi đương nhiên là không đồng ý, nhớ lại lúc đầu Vương Khải kia cũng đã tăng lương gấp đôi cho tôi, công việc như thế này có soi đèn lồng đi tìm cũng không tìm được!
Giang Ly: “Không đồng ý thì bỏ đi, vốn dĩ tôi cảm thấy lên tạp chí cũng chẳng đơn giản như vậy...”
Tôi giữ lấy tay Giang Ly: “Đồng ý, đồng ý, tôi đồng ý!” Giang Ly hiếm khi kích động đến mức không có lý trí như thế này, xem ra lần này tôi thắng chắc rồi, không nắm chắc cơ hội, cả đời này sẽ hối hận!
Giang Ly cúi đầu nhìn tay tôi, nhếch khóe miệng, nói: “Thỏa thuận thành công.”
Trái tim thấp thỏm của tôi coi như đã bình tĩnh lại. Lúc này, Giang Ly lại nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy, cô hình như đang lợi dụng tôi.”
Tôi hùng hồn quở trách anh ta: “Chuyện đã bàn xong rồi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy... Không được, tôi không tin tưởng vào nhân phẩm của anh, chúng ta cần phải ký hợp đồng để đề phòng bất trắc.”
Nói xong, không đợi Giang Ly phản ứng, tôi chạy đến thư phòng loạt xoạt, loạt xoạt viết hai bản hợp đồng, ký tên trước, sau đó đưa cho Giang Ly. Giang Ly cầm bút, chần chừ không muốn ký: “Tôi cảm thấy không công bằng, hay là chúng ta không đánh cược nữa nhé?”
Tôi chống tay vào eo: “Không được, anh làm sao có thể nói mà không giữ lời chứ, anh có còn là đàn ông nữa không...”
Thế là, dưới sự uy hiếp “đàn ông luận”, Giang Ly ngoan ngoãn ký tên.
Tôi cười híp mắt, cầm lấy bản hợp đồng, bắt đầu mơ tưởng về tương lại đẹp đẽ Giang Ly bị tôi thắng hết sạch tiền.
Đúng lúc đó giọng nói của Giang Ly thức thời vang lên: “Quan Tiểu Yến, ngày kia là sinh nhật tôi, quà sinh nhật tôi cô đã chuẩn bị xong chưa?”
Câu nói này đã lôi tôi quay lại hiện thực.
Mặt Giang Ly phảng phát như nước hồ cuối thu vậy, khiến người ta trong thoáng chốc nảy sinh một cảm giác lạnh lẽo. Anh ta lái xe không liếc ngang dọc như mọi khi, dường như không buồn để ý đến tôi, đến châm chọc tôi cũng không có ý định.
Tôi thấp thỏm, không nói gì. Tôi cảm thấy Giang Ly hôm nay chắc chắn chịu thiệt với ai rồi, bây giờ đang tức giận, tuy tôi không dám nói chuyện với anh ta, nhưng mà tôi vẫn khâm phục và hiếu kỳ người có thể khiến Giang Ly tức giận thành thế này... Tôi thực sự rất muốn gặp gỡ người kia một lần, nếu như có thể, có lẽ bái anh ta làm sư phụ cũng chưa biết chừng...
Nhưng mà tôi đột nhiên nhớ đến một vấn đề khác: tâm trạng Giang Ly xấu như thế này, chắc chắn cần phải xả giận, nếu như anh ta xả giận... vậy tôi chính là cái hũ trút giận xui xẻo kia? Muốn khóc mà không ra nước mắt, sao tôi lại bi thảm như thế này chứ...
Quả nhiên, vừa mới đến nhà, Giang Ly bắt đầu bới móc. Anh ta dựa vào cửa, mặt lạnh tanh nhìn tôi trên sofa, nói: “Quan Tiểu Yến, cô không có lời nào muốn nói với tôi sao?”
Tôi tuy sợ anh ta ức hiếp, nhưng tôi lại vô cùng phản cảm hành vi bới móc của anh ta, thế là mặt không chút biểu cảm, phản kích: “Giang Ly, anh cũng không có lời nào muốn nói với tôi sao?”
Giang Ly đi đến, vứt một cuốn tạp chí xuống trước mặt tôi: “Xem trang thứ bảy, kiệt tác của cô.”
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, lật cuốn tạp chí tìm trang thứ bảy, thế là hiểu ra. Trang thứ bảy là một bức ảnh quảng cáo, đầy kín cả trang, là trang phục kết hợp, đầy sự bổ sung cho nhau giữa hai người là tôi và Vương Khải, và khuôn mặt cười rạng rỡ. Tôi lần đầu tiên phát hiện, hóa ra tôi cười cũng rất rạng rỡ mà. Hơn nữa, ánh mắt và sự biểu đạt tình cảm của Vương Khải kia cũng rất khá, anh ta cúi đầu động lòng nhìn chiếc mũ đỏ đó, trong ánh mặt kia có sự ấm áp, còn có chút nóng bỏng, có chút chiều chuộng... Nếu chỉ nhìn bức ảnh này, tuyệt đối sẽ không có người tin, đây thực sự chỉ là một con sói thích đùa cợt phụ nữ.
Thế là tôi thưởng thức bài quảng cáo này, chân thành cảm thán nói: “Bức ảnh này chụp thành công quá, tôi phải cất giữ, lưu làm kỷ niệm.” Thuận tiện có thể lấy nó ra sỉ nhục Vương Khải một chút.
Tôi vừa nói xong, Giang Ly đột nhiên cướp lại cuốn tạp chí, cười nhạo nói: “Đều là hồng hạnh vượt tường mà còn ngang nhiên như vậy?”
Toát mồ hôi, anh nói cái gì vậy! Ai là hồng hạnh vượt tường, ai ai ai! Tôi bị Giang Ly nói cho có chút sợ hãi, phản bác: “Chụp ảnh quảng cáo chính là hồng hạnh vượt tường sao? Xin anh có chút kiến thức bình thường được không?”
Giang Ly: “Chụp ảnh quảng cáo mà cười vui vẻ như vậy sao?”
Tôi cảm thấy Giang Ly không thể nói chuyện cùng được, thế là xua xua tay nói: “Được rồi được rồi, tôi biết anh trong lòng không vui, đồ dùng dụng cụ của nhà bếp tùy anh đập, đừng tìm tôi gây phiền phức là được rồi... Hơn nữa, tôi cứ coi như hồng hạnh vượt tường, có liên quan gì đến anh chứ?”
“Tôi...” Giang Ly muốn nói lại thôi, ngừng lời, cuối cùng nói: “Tôi chỉ là đột nhiên phát hiện phẩm vị của cô còn thấp hơn cả IQ của cô.”
Tôi lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Tôi rất hoài nghi, có phải là anh rất đố kỵ, với tôi không? Nói thật lòng nhé Giang Ly, cả đời này có phải là anh chưa từng được lên tạp chí không?... Đương nhiên ngoại trừ làm quen, xin việc. Nói ra thì, tôi không chỉ lên tạp chí rồi, còn chụp ảnh quảng cáo đẹp như thế này, còn...” Tôi nói đến đây thì dừng lại, đứng dậy vỗ vỗ vào vai Giang Ly, lời lẽ sâu xa: “Nói thật lòng, tôi rất hiểu tâm trạng của anh, dù gì mọi người đều là bình thường, thực sự muốn nổi tiếng, rất khó...” Tôi phát hiện tư duy của tôi bây giờ đã rời xa nghiêm trọng, làm sao có thể nói đến phương diện này... Anh đừng hỏi tôi nghĩ như thế nào, tôi cũng không biết là tôi đang nghĩ gì, chẳng hiểu sao tôi lại nói thế này, có thể là giấc mộng của ngôi sao khi tám tuổi, dù gì đại đa số con người trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim đều hy vọng được người khác chú ý. Đương nhiên với sức ảnh hưởng của việc tôi chụp ảnh quảng cáo, xác suất nổi tiếng cơ bản cũng là con số không.
Giang Ly nghe thấy lời nói của tôi, cười nhạt một tiếng, hất tay tôi ra, nói: “Chụp ảnh quảng cáo hạng hai đăng trên tạp chí hạng ba cô đã thành thế này rồi? Nói thật lòng nhé, tạp chí loại này tôi chẳng thèm lên.”
Tôi gật đầu vẻ rất nghiêm túc: “Ăn không được thì chê nho xanh.”
Giang Ly xoa cằm suy tư một lát, đột nhiên nói: “Thực ra lên tạp chí cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.”
Tôi cảm thấy câu nói này của anh ta rất buồn cười: “Đùa à, không tin thì chúng ta đánh cược đi?”
“Cược thì cược.” Giang Ly nói, nhấc cuốn tạp chí kia lên, tiếp đó ghét bỏ ném sang một bên: “Một tạp chí cấp độ cao hơn so với cuốn tạp chí này, cô tùy ý chọn một loại đi, nếu như tôi có thể lên báo, vậy thì cô thua.”
“Được, tôi vẫn còn chưa tin, anh thực sự cho rằng mình giỏi lắm sao?” Tôi cảm thấy Giang Ly đã tự yêu bản thân mình đến mức mất lý trí rồi, nhưng cân nhắc đến việc anh ta có khả năng bán được sắc, thế là tôi lại nói: Không được học tôi chụp ảnh quảng cáo, anh phải có bài phỏng vấn đặc biệt.”
Giang Ly chẳng thèm nghĩ ngợi liền gật đầu: “Không vấn đề.”
Tôi có chút chột dạ, sợ Giang Ly thực sự có bản lĩnh này, thế là nói: “Vậy thì, chọn thời trang ZZ đi.”
Giang Ly đồng ý dứt khoát hơn: “Được, cứ chọn tạp chí này đi.”
Lúc này tôi có chút nghi hoặc, lẽ nào Giang Ly này điên rồi, anh ta không biết các chuyên mục của thời trang ZZ cao như thế này sao? Phải nói là, thời trang ZZ là tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, có thể được phỏng vấn đặc biệt ở tạp chí này đều là những nhân vật nổi tiếng, thành công, hơn nữa còn vô cùng có phẩm vị, đương nhiên độ nhạy cảm đối với thời trang cũng phải rất cao.
Tôi nhìn Giang Ly, lắc lắc đầu. Thực sự Giang Ly giống một thanh niên không có nghề nghiệp hơn. Vậy thì nhân vật nổi tiếng thành công, nếu anh ta thực sự là một nhân vật nổi tiếng thành công gì đó, vợ của anh ta, tôi, cũng nên biết chứ nhỉ? Thế là điều kiện này, pass. Hơn nữa, có phẩm sống, anh ta ngoại trừ có chút bệnh sạch sẽ, không thích ăn cay ra, những thứ khác đều chẳng có gì đặc biệt, hơn nữa, anh ta đến nước hoa cũng chẳng thích. Thế là điều kiện này, cũng pass. Cuối cùng, độ nhạy cảm với thời trang? Đùa à, người có độ nhạy cảm với thời trang cao, ai lại lấy một cuốn tạp chí hạng ba để diễu võ dương oai với tôi? Thế là, thời trang và Giang Ly chẳng có nửa chút quan hệ nào với nhau, pass.
Tóm lại, Giang Ly toàn thân từ trên xuống dưới duy nhất có được một chỗ đáng nói chính là thân hình, nếu thời trang ZZ là một tạp chí kích tình, vậy thì có lẽ trên một trang nào đó sẽ xuất hiện bóng dáng của tiểu công này, đương nhiên rất có khả năng là quần áo không che nổi cơ thể.
Thế là tôi đắc ý cười: “Anh cứ đợi nhận thua đi, thời trang ZZ bất kỳ người nào cũng có tùy tiện đưa lên sao?”
Giang Ly chẳng thèm để ý, bắt đầu cân nhắc đến vấn đề đánh cược: “Phải lấy cái gì ra để đánh cược đây? Cô thích nhất là thứ gì?”
Tôi chẳng chút do dự đáp: “Tiền”
Giang Ly: “Được, chúng ta cứ dùng toàn bộ tiền trong ngân hàng của các bên đưa ra đánh cược nhé! Nếu cô thua, tiền của cô thuộc về tôi, còn tôi mà thua, toàn bộ tiền của tôi là của cô.”
Tôi hít một hơi khí lạnh, Giang Ly bộ dạng tự tin như thế này khiến tôi hơi hoảng, anh ta... anh ta chắc sẽ không quen chủ biên của thời trang ZZ gì đó chứ? Tôi nghĩ đến đây, do dự hỏi: “Giang Ly à, anh nắm chắc buổi phỏng vấn đặc biệt của tạp chí kia, đúng không?”
Giang Ly lắc đầu: “Không có, tôi chẳng hiểu gì về tạp chí kia cả.”
Tôi không tin: “Vậy vì sao anh còn muốn đánh cược với tôi, anh không sợ thua sao?”
Giang Ly: “Tôi cảm thấy lên tạp chí chắc chẳng phải là chuyện khó đâu.”
Được rồi, tư duy của kẻ biến thái và người bình thường không giống nhau, đặc biệt là một kẻ biến thái tự yêu mình, điểm này tôi có thể lý giải. Cho nên tôi ngoài sự khinh thường, cũng không đi nghiên cứu, tìm hiểu sâu về cấu tạo đại não của Giang Ly ... Cuối cùng tôi phát hiện, hóa ra khuyết điểm lớn nhất của Giang Ly chính là tự yêu mình quá mức, khà khà khà khà, lần này cho anh nhận đủ! Thế là tôi cảm thấy mình gần như đã cầm chắc chiến thắng rồi, liền nói: “Vậy được thôi, tiền trong ngân hàng của anh có bao nhiêu?”
Giang Ly tiếp tục lắc đầu: “Không biết nữa, dù gì cũng nhiều hơn cô.”
Tôi lại lần nữa không nói được gì, nhưng mà nghĩ đến chiếc BMW của anh ta, còn cả căn nhà lớn như thế này của anh ta, thế là tôi tin, chắc là anh ta thực sự có nhiều hơn tôi...
Giang Ly: “Cân nhắc đến vấn đề tiền của tôi có nhiều hơn cô, nếu như thế này, không công bằng lắm, cho nên cô còn phải thêm vào một điều kiện.”
Tôi: “Được rồi.” Sớm biết là Giang Ly không phải ngọn đèn thiếu dầu mà.
Giang Ly: “Nếu tôi thắng, cô sẽ ... phải từ chức.”
Tôi kinh ngạc: “Vì sao chứ?” Công việc của tôi bây giờ rất tốt, ngoại trừ cấp trên đôi khi có chút vô vị, những thứ khác cơ bản chẳng có gì bị bắt bẻ, mà lại có nhiều tiền.
Giang Ly nhướn mày nhìn tôi: “Cô không đồng ý à?”
Tôi đương nhiên là không đồng ý, nhớ lại lúc đầu Vương Khải kia cũng đã tăng lương gấp đôi cho tôi, công việc như thế này có soi đèn lồng đi tìm cũng không tìm được!
Giang Ly: “Không đồng ý thì bỏ đi, vốn dĩ tôi cảm thấy lên tạp chí cũng chẳng đơn giản như vậy...”
Tôi giữ lấy tay Giang Ly: “Đồng ý, đồng ý, tôi đồng ý!” Giang Ly hiếm khi kích động đến mức không có lý trí như thế này, xem ra lần này tôi thắng chắc rồi, không nắm chắc cơ hội, cả đời này sẽ hối hận!
Giang Ly cúi đầu nhìn tay tôi, nhếch khóe miệng, nói: “Thỏa thuận thành công.”
Trái tim thấp thỏm của tôi coi như đã bình tĩnh lại. Lúc này, Giang Ly lại nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy, cô hình như đang lợi dụng tôi.”
Tôi hùng hồn quở trách anh ta: “Chuyện đã bàn xong rồi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy... Không được, tôi không tin tưởng vào nhân phẩm của anh, chúng ta cần phải ký hợp đồng để đề phòng bất trắc.”
Nói xong, không đợi Giang Ly phản ứng, tôi chạy đến thư phòng loạt xoạt, loạt xoạt viết hai bản hợp đồng, ký tên trước, sau đó đưa cho Giang Ly. Giang Ly cầm bút, chần chừ không muốn ký: “Tôi cảm thấy không công bằng, hay là chúng ta không đánh cược nữa nhé?”
Tôi chống tay vào eo: “Không được, anh làm sao có thể nói mà không giữ lời chứ, anh có còn là đàn ông nữa không...”
Thế là, dưới sự uy hiếp “đàn ông luận”, Giang Ly ngoan ngoãn ký tên.
Tôi cười híp mắt, cầm lấy bản hợp đồng, bắt đầu mơ tưởng về tương lại đẹp đẽ Giang Ly bị tôi thắng hết sạch tiền.
Đúng lúc đó giọng nói của Giang Ly thức thời vang lên: “Quan Tiểu Yến, ngày kia là sinh nhật tôi, quà sinh nhật tôi cô đã chuẩn bị xong chưa?”
Câu nói này đã lôi tôi quay lại hiện thực.
Danh sách chương