Trên thế giới này, người khó đối phó phân làm mấy loại, có vài người khó đối phó đến mức khiến người ta phát phiền, ví dụ như: Vu Tử Phi, có một số người khó đối phó đến mức khiến người ta phát cuồng, ví dụ như: Vương Khải, còn có một vài người, khó đối phó đến mức khiến bạn chẳng biết làm thế nào, ví dụ như: Tiết Vân Phong.

Sự việc bắt đầu từ lễ Giáng sinh chẳng bình lặng gì.

Chuyện là ngày Hai mươi lăm tháng mười hai, người khác cũng đón Giáng sinh, Giang Ly lại đón sinh nhật, thế cũng coi là có cá tính rồi. Tôi đang tự hỏi Giang Ly xem ra chắc muốn cùng ăn một bữa tối lãng mạn với tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong, để không làm chướng mắt Giang Ly, tôi bảo anh ta tối nay có việc sẽ về muộn một chút, Giang Ly nói bóng nói gió tôi mấy câu, tôi cũng chẳng buồn để ý. Sau khi tan làm, tôi cùng Vương Khải ăn một bữa cơm, rồi tôi ngồi vào xe của anh ta đi quán bar vui chơi.

Giáng sinh tốt xấu gì cũng coi là một ngày lễ, không khí của quán bar cũng khác nhiều so với bình thường, còn có một vài tiết mục nhỏ có ý nghĩa. Không khí ngày lễ hôm nay tương đối đậm đà, mọi người đều chơi như phát điện, xung quanh rất ồn, nhưng đây cũng coi là một phương thức xả bớt áp lực cuộc sống của nam nữ đô thị.

Từ quán bar đi ra đã là mười một giờ đêm rồi, tôi vừa ra khỏi cửa quán bar, điện thoại đã đổ chuông, tôi cầm điện thoại ra xem, là cậu bạn nhỏ Tiết Vân Phong gần đây như âm hồn bất tán.

Tôi nghe máy, đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng thút thít ngắt quãng, cùng với đó là tiếng uống nước ừng ực, ừng ực. Tôi thấy rất kỳ quái: “Â lô, A lô, A lô”, Tiết Vân Phong mới đầu lên tiếng. Cậu ta gọi một tiếng “Quan Tiểu Yến”, tiếp đó lại khóc hu hu, qua điện thoại dường như tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu trên người cậu ta, tiểu tử này tám phần đã say rồi.

Con người tôi đây tuy chẳng lương thiện gì, nhưng lại mềm lòng, đặc biệt là gặp phải tiểu chính thái xinh đẹp như thế này khóc lóc với tôi, khiến trái tim nhỏ bé của tôi thực sự không chịu được. Thế là tôi vội vàng nói vào trong điện thoại: “Cậu làm sao vậy, có phải Giang Ly bắt nạt cậu không?”

Tôi vừa nhắc đến tên của Giang Ly, cậu ta khóc càng hăng hơn, vừa khóc lóc vừa gọi tên của Giang Ly.

Tôi bóp trán, bịt điện thoại nói với Vương Khải: “Anh đi trước đi nhé, tôi còn có chút chuyện cần làm.”

Vương Khải đứng bất động: “Muộn như thế này rồi cô đi đâu? Hay là tôi bảo vệ cô nhé?”

Tôi nghĩ đến vóc dáng của Tiết Vân Phong, có lẽ cậu ta cũng đánh thắng tôi, nhưng mà cân nhắc đến chuyện cậu ta đã uống say, chắc là cũng không khó ứng phó, thế là tôi xua xua tay nói: “Không cần đâu, tôi có việc, sẽ gọi cho anh sau nhé!”

“Được thôi, vậy cô có việc gì phải gọi điện thoại cho tôi ngay. Còn nữa...” Vương Khải nghiêng người qua, thần bí chớp chớp mắt. “Không được tùy tiện lên xe của người đàn ông khác.”

Tôi thèm vào quan tâm anh ta đùa kiểu gì. Tôi lườm anh ta một cái, quay người rời đi.

Bên ngoài hơi lạnh, tôi trốn vào một quán ăn bên đường, gọi điện cho con sâu rượu họ Tiết: “Tiết Vân Phong, cậu đang ở đâu?”

Tiết Vân Phong rên rỉ hai tiếng, lắp bắp: “Liên ... liên quan ... gì đến cô...”

Nếu không phải cậu gọi điện làm phiền tôi thì tôi thèm vào quan tâm đến cậu, liên quan gì đến tôi chứ! Tôi muốn dập máy, nhưng vừa nghĩ lại đứa trẻ này thực sự cũng không xấu, huống hồ còn có chút dây dưa với tôi (nếu như nhân tình của chồng cũng coi là có dây dưa), thế là tôi đánh nhẫn nại, dỗ dành cậu ta: “Cậu nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, tôi sẽ đưa Giang Ly đến xin lỗi cậu.”

Tiết Vân Phong: “Cô ... Giang Ly…”

Tôi: “Nói đi, cậu đang ở đâu? Giang Ly đợi cậu cũng thấy hết kiên nhẫn rồi!”

Giọng nói của Tiết Vân Phong đột nhiên nhỏ đi một chút, tôi thấp thoáng nghe thấy cậu ta nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: “Nói cho cô ấy, tôi ở đâu.”

Tôi nhất thời không nói được gì, tiểu tử này say đến mức đến mình ở đâu cũng không biết nữa rồi.

Khi tôi đến quán bar Y, Tiết Vân Phong đang hào khí ngút trời uống rượu giống như là uống nước lọc. Tôi chạy đến, lôi cánh tay cậu ta, nói: “Đừng uống nữa, cùng tôi đi về!”

Tiết Vân Phong nào có chịu, cậu ta gạt tay tôi ra, nhăn mày, không chút kiên nhẫn nói: “Tránh ra!”

Không tức giận, không tức giận, tôi không tức giận … tức chết mất thôi!

Tôi bưng cốc rượu trước mặt cậu ta lên ừng ực, ừng ực uống cạn, sau đó lau miệng: “Tiết Vân Phong, cậu mà còn uống nữa, Giang Ly sẽ không cần cậu nữa!”

Tiết Vân Phong sững lại một chút, sau đó đột nhiền bò lên quầy lại khóc hu hu, vừa khóc vừa nói: “Giang … Giang Ly, anh ấy không cần tôi nữa rồi… huhu…”

Tôi bị cậu ta làm cho giật thót, quả nhiên thế giới này khó hầu hạt nhất chính là kẻ say rượu.

Thế là tôi giống như là dỗ dành con trai, vỗ vào lưng cậu ta, gắng hết sức nói giọng rất dịu dàng, rất có ánh sáng chói chang của người mẹ: “Đứa bé ngoan, Giang Ly nói rồi, cậu ngoan ngoãn về nhà, anh ta sẽ cần cậu.”

Tiết Vân Phong ngẩng lên, mở to mắt nhìn tôi nói: “Thật không?” Trong đôi mắt mờ mờ say rượu kia còn có nước mắt, nhìn khuôn mặt như hoa lê gặp nước mưa kia của cậu ta, tôi thấy rất thương hại.

Thế là tôi cố nén cơn kích động muốn cắn một miếng lên khuôn mặt kia, thề thốt thành khẩn nói: “Thật đó…nhanh chóng về nhà nhé!” Xem ra ở cùng với Giang Ly lâu tôi cũng không học được gì tốt, nhưng mà kỹ thuật diễn kịch thì tiến bộ không ít.

Thế là Tiết Vân Phong vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: “Được, chúng ta về nhà.”

Tôi đỡ Tiết Vân Phong đã không còn đứng vững nổi nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra khỏi quán bar, sau đó chặn một chiếc taxi. Còn may là Tiết Vân Phong vẫn chưa say hẳn, còn biết mình sống ở đâu.

Vừa ngồi vào trong taxi thì Giang Ly gọi, tôi ấn nút nghe, liền thấy tiếng hét phẫn nộ của Giang Ly: “Quan Tiểu Yến, rốt cuộc là cô đang phát điên ở đâu rồi, sao vẫn chưa về nhà?”

Tôi nhìn Tiết Vân Phong nằm gục bên cạnh, trong lòng có vô số oán khi và nộ khí, thế là cũng hét lên đáp trả như vậy: “Tôi ở đâu liên quan gì đến anh chứ!” Tôi còn không biết xử lý thế nào chuyện của bạn trai anh ta, thật kỳ quái, vì sao bạn trai của anh ta luôn là do tôi phải chăm sóc? Giang Ly bị tôi hét một cậu, lại bình tĩnh hơn. Anh ta im lặng một hồi, trong giọng điệu có chút u oán nói: “Hôm nay sinh nhật tôi.”

Tôi không hiểu gì: “Quà chẳng phải hôm qua đã tặng anh rồi sao?” Tuy đó là một món quà thất bại.

Giang Ly tức giận nói: “Sinh nhật tôi, cô đến biểu hiện một chút cũng không có sao? Tặng tôi một chiếc bình hoa xấu xí thì đã xua đuổi tôi rồi?”

Tôi hoài nghi sâu sắc từ ngữ “xấu xí” của anh ta thực sự có phải là đang khinh ghét, chửi gà mắng chó không, nhưng tôi lại chẳng làm gì được anh ta. Thế là tôi cố nhịn, nói: “Vậy anh còn muốn tôi làm gì?”

Giang Ly: “Bỏ đi, bây giờ đã mười một giờ năm mươi lăm rồi, cô hát bài hát chúc mừng sinh nhật tôi đi.”

Tôi: “Giang Ly, anh không phải cũng uống say rồi chứ?” Trong tình huống thông thường, khi uống say, anh ta sẽ làm một số chuyện tương đối ấu trĩ.

Giang Ly lạnh lùng nói: “Cô có hát không? Nếu như không hát, để tôi nghĩ xem dùng phương pháp gì để xử lý cô…”

“Được rồi, được rồi, tôi hát, tôi hát không được sao?” Sợ anh rồi!

Thế là trong khoang xe u ám yên tĩnh, đột nhiên vang lên bài hát sinh nhật lãng đãng vất vưởng, hơn nữa còn là bản đối chiếu xen lẫn Trung – Anh. Tôi nhìn qua gương chiếu hậu thấy biểu hiện chịu đựng rất đau khổ của tài xế, đồng tình nói: “Chú à, chú muốn cười cứ cười đi, da mặt của tôi rất dày.”

Thế là tài xế kia sảng khoái cười lớn.

Giang Ly nghe tôi hát xong, nói: “Không tồi, tôi nghe người ta hát thỉnh thoảng lạc tông nhưng lần đầu tiên biết có người hát không lạc tông.” Ngừng lại một chút, anh ta bổ sung: “Đặc biệt là có thể hát bài hát mừng sinh nhật thành như thế này, thật là trăm năm không gặp.”

Anh có ý gì chứ!

Giang Ly không cảm thấy sự bất mãn của tôi, nói: “Thực sự hôm nay cô nên ở cùng với tôi.”

Tôi có chút không hiểu lắm: “Vì sao?” Lẽ nào muốn kéo tôi đi với bạn trai của anh chơi cùng sao? Ôi trời ơi, tôi là người bình thường, được chưa nào!

Giang Ly không trả lời, đột nhiên chuyển lời rất nhanh: “Tối nay cô có về nhà không?”

Tôi nhất thời không theo kịp suy nghĩ của anh ta: “Hả? Sao, chắc là…sẽ về…”

Giang Ly: “Cô ở cùng ai?”

Tôi cũng không giấu giếm: “Còn không phải là bạn trai anh sao, uống say chẳng biết trời đất gì rồi… Tôi nói này, hai người các anh cãi nhau à?”

Giang Ly: “Uống say rồi? Uống say thì tốt rồi, rượu xong có thời cơ tốt để làm bậy.”

Tôi cười: “Vậy anh đến đi nhé, nhân lúc này nhanh chóng ăn cậu ta đi, tiểu chính thái đẹp như thế này, nhất định là hợp khẩu vị.”

Giang Ly hình như lại tức giận rồi: “Chuyện của hai người bọn cô, tôi chẳng cần quan tâm.”

Tôi: “Tôi mới chẳng thèm quan tâm.”

Giang Ly: “Sau khi đưa cậu ấy về thì về nhà nhé, cô sẽ không có lý do gì với cậu ấy chứ.”

Tôi cười, rõ ràng anh ta rất để ý đến Tiết Vân Phong, vì sao nhất định phải cãi nhau chứ? Thế là tôi an ủi anh ta: “Nói qua với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không có hứng thú với người đồng tính.”

Giang Ly không nói, tôi bổ sung một câu: “Chỉ là tiểu tử này luôn khiến tôi có cảm giác làm mẹ.”

Giang Ly khẽ cười: “Cô muốn làm mẹ rồi? Tôi không để ý chuyện giúp cô đâu.”

Tôi: “Anh đi chết đi!”

Giang Ly cười he he. Cười xong, anh ta nói: “Ở đâu thế, lát nữa tôi đi đón cô.

Giang Ly đột nhiên thân thiện khiến tôi cảm thấy không bình thường, thế là nói: “Không cần đâu, nhà cậu ta ở trong thành phố, gọi xe rất thuận tiện.”

Giang Ly: “Vậy cũng không được, nhỡ đâu gặp phải một lái xe thẩm mỹ dị dạng, muốn cưỡng hiếp cô thì sao?”

Toát mồ hôi, cưỡng hiếp thì cưỡng hiếp, làm gì mà nhất định phải có thẩm mỹ dị dạng? Giang Ly, anh không bới vào nỗi khổ của tôi thì sẽ chết sao?

Giang Ly: “Sau một tiếng nữa, tôi đợi cô dưới lầu nhà cậu ấy.”

Tôi: “Giang Ly, anh nói thật chứ, anh rốt cuộc rắp tâm gì vậy?” Tôi chẳng tin anh sẽ tốt bụng như vậy.

Giang Ly: “Nếu cô buộc phải làm chút gì đó cho tôi, vậy thì quay về làm cho tôi chút đồ ăn đêm đi… Tôi muốn ăn mì trường thọ, cái loại mà một sợi một bát mì.”

Tôi: “Biết ngay là anh không có lòng tốt gì mà.” Cái thứ đồ đó nhìn thì rất đơn giản, thực ra làm rất phức tạp, được chưa nào!

Giang Ly: “Không nghe lời? Hậu quả của việc không nghe lời có lẽ sẽ rất nghiêm trọng…”

Tôi: “Được, được, được, tôi nghe lời. Anh vô si quá rồi!”

Giang Ly lại đắc ý, cười he he, tôi ngắt máy trong sự phẫn nộ.

Chỗ ở của Tiết Vân Phong cách chỗ cậu ta đi làm không xa, xem ra là để đi làm thuận tiện, cậu ta đã thuê phòng này. Tôi đỡ cậu ta lên trên lầu, móc chìa khóa từ quần áo của cậu ta, mở cửa, tìm phòng ngủ, sau đó ném cậu xuống giường, cởi giày cho cậu ta, đắp chăn cẩn thận.

Được rồi, đã lập được công lớn, có thể được giải thoát rồi. Tôi lau mồ hôi trên đầu, cầm túi, đi ra khỏi phòng ngủ, cửa vừa mới mở ra, lại nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng tỉnh táo: “Cô muốn đi phải không?”

Tôi giật thót mình, quay người lại nhìn. Chỉ thấy Tiết Vân Phong đang dựa vào giường, ánh mắt rất tỉnh táo, không hề có vẻ đã uống say chút nào.

Tôi không dám tin nhìn cậu ta, kinh ngạc đến mức nói cũng lắp bắp: “Cậu…cậu…cậu không phải là uống say rồi sao?”

Sắc mặt sầm lại, Tiết Vân Phong trả lời: “Tôi chỉ là muốn say mà thôi.”

Toát mồ hôi, vậy nghĩa là, cậu vừa rồi là giả vờ? Giả vờ thành bộ dạng say để tôi ngốc nghếch nhễ nhại mồ hôi đưa cậu về? Vừa nghĩ đến đây tôi liền bi phẫn, thế là chẳng buồn để ý đến cái gì, chạy lại bên giường cậu ta, nghiêng người bóp cổ cậu ta, lắc lắc, vừa lắc vừa đau đầu nhức óc nói: “Tiểu tử, cậu sao mà ác độc thế này chứ, cậu có biết là muốn xử lý một kẻ uống say rất lãng phí tinh thần và thể lực không?”

Tiết Vân Phong dưới các móng vuốt của tôi, cơ thể lắc lắc như một con rối, cậu ta không phản kháng, chỉ cụp mắt, bình tĩnh nói: “Tôi còn có thể làm thế nào, tôi không say được, chỉ đành giả vờ!”

Tôi dừng tay lại, có chút đau lòng nhìn cậu ta. Tôi đột nhiên nhớ lại lúc Vu Tử Phi vừa mới rời bỏ tôi, tôi cũng thường xuyên đêm đêm mua say, nhưng do gần như miễn dịch với rượu bia, thế là mỗi lần tôi đều uống rất nhiều rượu, rất tỉnh táo làm kẻ say rượu… Bây giờ nghĩ lại, lúc đó thực sự tôi rất ngốc, ai rời xa ai, làm sao có thể không sống tiếp được chứ!

Tôi rũ bỏ hồi ức, vỗ vỗ vào đầu Tiết Vân Phong, cười nói: “Đứa trẻ ngoan, sau này đừng có uống rượu bừa bãi nữa, có hai cho sức khỏe.”

Tiết Vân Phong hất tay tôi ra, bất mãn nói: “Tôi không phải đứa trẻ!”

Tôi cười: “Trong mắt tôi, cậu chính là một đứa trẻ… Hay là tôi nhận cậu làm con nuôi nhé?”

“Cô…” Tiết Vân Phong giận dữ nhìn tôi, tức đến mức miệng run run, không nói được gì.

Tôi bị bộ dạng của cậu ta làm cho tức cười, véo má cậu ta nói: “Chính thái, cậu đáng yêu quá!”

Tiết Vân Phong quay mặt đi, không thèm để ý đến tôi.

Tôi cầm túi, lại vỗ vỗ đầu cậu ta: “Đứa trẻ ngoan, ngủ ngon nhé, chị phải đi rồi!”

Tiết Vân Phong kéo tay tôi: “Cô … cô có thể ở bên tôi không?”

Tôi quay đầu nhìn đôi mắt to đầy nước của cậu ta, nhất thời một chút sức phản kháng cũng không có. Thế là tôi ngồi xuống bên giường cậu ta, cười hấp dẫn, quyến rũ: “Anh chàng đẹp trai, cậu rất cần người ở cùng sao?”

Mặt Tiết Vân Phong nhất thời đỏ ửng, tôi mới phát hiện, hóa ra trêu đùa tiểu chính thái lại là chuyện thú vị thế này, ha ha.

Tiết Vân Phong nhìn dáng vẻ cười trên sự đau khổ người khác của tôi, cúi đầu, nói nhỏ: “Cô nhìn có vẻ rất vui vẻ mà… Nếu như tôi nói với cô, Giang Ly muốn chia tay với tôi, khi cô sẽ vui hơn nhỉ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện