Hóa ra, thời trung học, Giang Ly luôn sống dưới bóng râm của một người phụ nữ.

Người phụ nữ này lớn hơn anh năm tuổi, là một tiểu thủ lĩnh côn đồ. Thành phố K này rất nhỏ, lưu manh cũng không nhiều, vì vậy thế lực của người phụ nữ này không phải là nhỏ.

Vỗn dĩ, khi học trung học Giang Ly ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của một học sinh ngoan, bản chất biến thái cũng chưa bộc lộ, khi đó anh không thể đánh lại được với nữ lưu manh đầu gấu.

Trách thì phải trách khuôn mặt đẹp đẽ không thể nói được kia.

Chuyển kể, vào một ngày nào đó, nữ lưu manh đang đắc ý đi nghênh ngang trên đường, không cẩn thận liền nhìn thấy Giang Ly thời còn niên thiếu, sau đó, cô ta kinh ngạc, chảy nước miếng, không cách nào kiểm soát được.

Sau đó, lưu manh tỉ tỉ triển khai tấn công mãnh liệt.

Nhưng mà các nữ sinh trung học trong thành phố K trẻ tuổi thần khiết, tự nhiên, hoạt bát như vậy, rõ ràng trở thành chướng ngại lớn nhất của Lưu manh tỉ tỉ để có được anh chàng đẹp trai, thế là chị ta không chút khách khí lớn tiếng tuyên bố: Nếu như một nữ sinh trung học nào dám tiếp cận Giang Ly, lưu manh tỉ tỉ sẽ lập tức chặt đứt chân người đó!

Tuy anh chàng đẹp trai rất quan trọng, nhưng mà đôi chân còn quan trọng hơn một chút, vấn đề then chốt chính là, mặc dù hy sinh đôi chân, bọn họ cũng chưa chắc có được sự thương xót của Giang Ly. Thế là những cô nữ sinh trung học không dám tiếp cận Giang Ly.

Đây chính là nguyên nhân Giang ly không có người theo đuổi.

Tôi vừa ôm bụng vừa cười nói: “Hóa ra người của thành phố K đều có tài như vậy, ha ha, cười chết tôi rồi…Vậy sau này thì sao?”

Hàn Kiêu: “Sau này Giang Ly nghĩ ra một cách rất thông minh.”

Tôi: “Cách gì?”

Hàn Kiêu: “Giang Ly lén lút nói với nữ lưu manh kia, mình là người đồng tính, sau đó nữ lưu manh kia vô cũng tiếc nuối, buông tha cho cậu ấy. Giang Ly thật là thông minh, lúc đó đã biết giả làm người đồng tính để từ chối người khác rồi.”

Tôi cười lớn nói: “Anh ấy làm gì phải giả vờ, anh ấy rõ ràng…”

“Quan Tiểu yến.” Giang ly đột nhiên gọi tôi, tôi ngẩng mặt nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh lúc này nặng trịch, sắc mặt vô cùng khó coi, anh nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Rất buồn cười sao?”

Tôi thoáng rùng mình, gắng sức lắc đầu: “Đâu có, đâu có, không buồn cười chút nào, ha ha ha ha ha…”

Giang Ly à, tha thứ cho tôi, tôi thật sự không nhịn được. Hễ nghĩ đến dáng vẻ anh bị nữ lưu manh trêu đùa, tôi liền…sôi máu…

Sau khi Hàn Kiêu đi, tôi đột nhiên sán đến trước mặt Giang Ly, dùng ngón trỏ nâng cằm anh ta lên, nói đầy vẻ háo sắc: “Cậu bé đẹp trai, đi cùng chị được không?”

Ánh mắt Giang Ly lóe sáng, nhưng anh không nói gì.

Tôi tiếp tục cười dâm đãng nói: “Ngoan, đi cùng chị, đảm bảo cậu được ăn ngon mặc đẹp, sống vui vẻ như thần tiên, á…”

Giang Ly đột nhiên ấn tôi lên trên thảm, tôi kêu một tiếng thảm thiết, hoảng hốt nhìn anh. Chỉ thấy anh ấn vai tôi, chậm rãi phủ người xuống. Mặt của anh càng lúc càng gần…

Đồng tử đen láy, sâu thẳm của Giang Ly, giống như viên trân châu đen dưới biển sâu tỏa sáng rực rỡ, trong đó ẩn chứa vô số cảm xúc tôi không hiểu được. Anh từng chút, từng chút, sát lại gần, từ trong cặp mắt của anh, tôi có thể nhìn thấy hình bóng phản chiếu của mình, có chút kinh ngạc và hoảng hốt, sau đó lại thấp thoáng có một chút…chờ mong.

Đỉnh mũi của Giang Ly gần như chạm vào đỉnh mũi của tôi. Anh nhìn vào mắt tôi, trầm giọng nói: “Quan Tiểu Yến.”

“Vâng!” tôi không còn tự chủ, đáp.

Giang Ly: “Tốt nhất đừng chọc giận tôi.”

Tôi chớp chớp mắt coi như gật đầu. Nhưng mà Giang Ly, anh ấy nói như vậy là có ý gì? Là cảnh cáo sao? Cửa phòng khách bật mở, giáo viên ngữ văn và giáo viên toán đi vào. Vừa nhìn thấy tư thế chúng tôi mờ ám quấn quýt nhau trên sàn, họ liền ngẩn ra, tôi và Giang Ly nhìn thấy họ, cũng ngẩn ra.

Không khí ngượng ngùng mà quái dị.

Giáo viên ngữ văn phá tan sự im lặng, gượng cười nói: “Chuyện đó, chuyện đó…sớm sinh quý tử ha…”

Tôi: “…”

Giang Ly: “…”

Tôi vẫn không hiểu trên thế giới này vì sao có người thích làm pháo bánh, thì sẽ có người thích đốt pháo bánh. Tôi thấy, loại đồ có thể phát nổ bất ngờ, ngoại trừ có chút tác dụng dọa dẫm, thực sự chẳng có ưu điểm gì.

Hơn nữa, tôi rất sợ những thứ đột nhiên phát nổ, ví dụ như pháo bánh, nếu không đề phòng mà nổ “đoàng” một cái, hại tim phổi người khác không kìm được run rẫy, thực sự khiến người ta sợ đến cực điểm.

Thành phố K lại không quản lý việc đốt pháo. Ở đây, người ta có thể tùy ý đốt pháo…Mọi việc đang sợ như vậy!

Chính vì như vậy, mỗi lần ra khỏi cửa, nhìn thấy trẻ con đốt pháo, tôi liền bịt chặt tai lại tránh đi thật xa, biểu hiện vô cùng căng thẳng. Giang Ly luôn cười nhạo tôi nhát gan như chuột, tôi chẳng chấp, dù gì anh ta là một kẻ biến thái, suy nghĩ của biến thái rất kỳ quái, tôi có thể hiểu được.

Ngày mùng Năm Tết lại có lễ hội, nge nói có mời đội vũ công rất chuyên nghiệp, thế là tôi và Giang Ly hứng khởi vô cùng, chạy đi xem.

Chúng tôi vừa ra khỏi khu nhà thì nhìn thấy cách đó không xa có một đám trẻ con đang nhìn ngó về phía bên này. Khi nhìn thấy chúng tôi đi qua, bọn nó hét lên kinh ngạc.

Lúc này tôi nhìn thấy bên đường có một bánh pháo rất lớn đang phát ra khói xanh.

Đầu óc tôi bỗng trống rỗng, chưa kịp phản ứng, Giang Ly đột nhiên kéo tôi ra, sau đó đứng chắn trước tôi, ôm trọn tôi trong lòng, che chắn cho tôi khỏi bánh pháo kia.

Đoàng!

Tôi giật thót mình, co rúm lại trong lòng Giang Ly, bất giác run rẫy, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Giang Ly nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi, nhỏ giọng an ủi: “Không sao, đừng sợ!”

Tôi ngẩng lên nhìn Giang ly, anh rất dịu dàng, giống như đang an ủi một con vật nhỏ đang kinh hãi. Mắt tôi đỏ lên, nước mắt lại chảy ra.

Giang Ly nhìn thấy tôi khóc, dường như không biết làm thế nào, ôm tôi thật chặt, rồi lặp đi lặp lại: “Đừng sợ, không sao đâu…Thứ này không làm người ta bị thương đâu…”

Tôi càng lúc càng buồn, dựa vào lòng Giang Ly khóc thút thít. Giang Ly, vì sao anh phải đối xử tốt với em như vậy, anh có biết anh như thế này rất dễ khiến em thích anh không?

Giang Ly khẽ vỗ vào lưng tôi, dịu dàng nói: “Đừng sợ, có anh đây rồi.”

Nghe thấy câu này, cũng không biết sức lực đến từ đâu, tôi đột nhiên đẩy Giang Ly ra, gắng sức lau nước mắt, lớn tiếng nói: “Anh là gì của tôi chứ?” Nói xong, chẳng để ý đến Giang ly nữa, tôi chạy như bay về nhà.

Anh là gì của em chứ? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với em tốt như vậy?

Từ sau sự kiện pháo nổ, tôi có phần né tránh Giang Ly. Có những thứ, tôi đã không cách nào có được, vậy thì dứt khoát tránh thật xa.

Trong đáy lòng tôi hiểu rất rõ, tôi đã thích người này rồi. Cũng chính là nói, tôi bi đát đi thích gay.

Nhưng mà tôi và anh ta sẽ chẳng có kết quả. Tôi hết lần này đến lần khác nói với chính mình, Quan Tiểu Yến, mày phải lý trí, mày phải nhìn cho rõ, bọn mày không thể có kết quả được.

Quan Tiểu Yến, phiền mày có chút sáng suốt đi.

Có những lúc, Giang Ly kỳ lạ nhìn tôi hỏi: “Quan Tiểu Yến, hình như cô đang tránh tôi?”

Lúc đó, tôi rất ngốc nghếch, rất ngây thơ cười cười, trả lời: “Không có mà, Giang Ly, anh nghĩ quá nhiều rồi.”

Giang Ly, em không phải là đang tránh anh, em chỉ muốn lẩn tránh một hy vọng không chút thực tế.

Kỳ nghỉ Tết nhanh chóng kết thúc, tôi và Giang ly quay lại cuộc sống bình thường, điểm không giống chính là, tôi vẫn lẩn tránh anh.

Giang Ly, trước khi em quên anh, em phải tránh anh.

Tôi nghĩ đến việc ly hôn nhưng mà tôi vẫn luôn hận mình vì không hạ được quyết tâm. Cười khổ, Quan Tiểu Yến mày thua chính là thua ở trái tim mềm yếu.

Hôm nay là lễ tình nhân, đương nhiên, ngày lễ này chẳng liên quan gì đến tôi.

Buổi trưa, tôi đang im lặng cùng Giang Ly ăn cơm trưa. Giang Ly đột nhiên cất tiếng nói: “Quan Tiểu Yến, tôi..tôi tối nay có một số chuyện cần phải xử lý.”

Tôi cúi đầu đáp lại: “ừ”

Giang Ly: “Có thể sẽ về nhà muộn một chút.”

Tôi: “Ừ”

Giang Ly: “Cô ở nhà đợi tôi nhé!”

Tôi: “Ừ”

Không khí nhất thời có chút ngượng ngập, thế là hai người cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Buổi chiều, nhận được cuộc gọi của Vương Khải, anh ta đau lòng nói với tôi, anh ta thất tình rồi.

Tôi cười đáp: “Anh yêu đương giống như cơm bữa vậy, thất tình một lần có cần phải hồn bay phách lạc như thế không?”

Vương Khải đáp: “Tiểu Yến Yến, em thật chẳng biết ý, anh đã buồn đến mức này rồi, em không an ủi anh được chút sao?”

Tôi đột nhiên nhớ đến Giang Ly, thế là gật đầu nói: “Vừa hay, tôi cũng thất tình rồi, hai chúng ta cũng an ủi nhau đi.”

Vưa nghe thấy, Vương Khải liền hứng trí: “Em được đó, mấy ngày không gặp đã yêu đương rồi? Anh còn cho rằng em sẽ sống chết giữ ông chồng gay kia của em chứ.”

Tôi cười khổ, không giải thích với anh ta, chỉ hỏi: “Còn anh? Là người nào có thể khiến anh mê đắm mà thành ra như thế này?”

Vương Khải trả lời: “Một lời khó nói hết, buổi tối chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé!”

Tôi và Vương Khải hẹn nhau ở một nhà hàng Tây, cách nhà tôi không xa lắm. Tuy không thích ăn đồ Tây nhưng dù gì tôi cũng đã ăn cơm tối rồi nên cũng chẳng để ý.

Tôi ngồi xuống trước mặt Vương khải, cười nhạo nói: “Thật không ngờ, củ cà rốt trăng hoa cũng có ngày vì tình mà khốn đốn đó.”

Vương Khải cười khổ nói: “Anh thực sự trăng hoa như vậy sao?”

“Chuyện này anh đừng hỏi tôi, di hỏi bạn gái trước, bạn gái trước trước của anh là sẽ biết ngay đáp án.”

Vương Khải cười lắc lắc đầu nói: “Vậy nếu như anh nói, anh sẽ một lòng một dạ đối tốt với một người, em có tin không?”

Tôi cười đáp: “Nếu như là trước đây thì chắc chắn không tin. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng khổ vì tình của anh như thế này, tôi lại có chút tin.”

Vương Khải hàm ý cười cười sâu xa, im lặng nhìn tôi, nhìn đến mức tôi có chút không tự nhiên.

Anh ta đột nhiên nói: “Tiểu Yến Yến, nếu như anh nói, anh sẽ một lòng một dạ tốt với em, em có tin không?”

Lòng tôi chùng xuống, không tự nhiên cúi đầu, cố làm ra vẻ thoái mái nói: “Vương Khải à, anh chỉ thích đùa kiều này.”

Vương Khải lại cười nói: “Tiểu Yến Yến, anh không đùa.”

Tôi ngẩng đầu muốn nói, lại cảm thấy trên vị trí góc xiên phía trước tôi, hình như có người đang nhìn chăm chú về hướng này. Thế là tôi quay đầu nhìn qua, nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp của Giang Ly.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện