Tờ mờ sáng ngày hôm sau, theo như dự kiến, An nhi được đưa ra khỏi thành.

Chiêu quý phi báo bệnh không thể thỉnh an hoàng hậu.

Hoàng đế xong việc triều chính, nhanh nhẹn qua cung Hi Hòa thăm nom, chăm sóc cả buổi.

Hoàng hậu tản bộ nơi hồ sen, bất ngờ trượt ngã xuống, không lâu sau được đem lên mà đã bất tỉnh.

Hoàng đế nghe được tin, mặt biến hóa đa dạng, cuối cùng là trắng bệch mà chạy mất.

Chiêu quý phi nhìn bóng lưng vàng biến mất cười lạnh, nhưng lưỡi nếm phải cái gì đó mặn mặn.

Thai nhi mới được 2 tháng trong bụng hoàng hậu, do ngộp thở lâu, cũng với uống nước khá nhiều nên không còn.

Hoàng đế đùng đùng tức giận, sai người lặp tức điều tra ra hung thủ.

Nhưng ai cũng thắc mắc, tại sao trời đông tuyết trắng trơn trượt, hoàng hậu lại ra đấy. Nhưng họ không có quyền mà khó hiểu, chỉ nên tuân chỉ làm theo.

Một khắc sau, đại tổng quản đem về một cái túi hương màu xanh biển có phần ướt nhẹp đưa cho Hoàng đế.

Hắn liền nhớ đến đây là của Chiêu quý phi, không cân nhắc nàng còn đang đỗ bệnh mà gọi nàng đến nhanh ngay tức khắc.

Sau khi nàng đến, đại tổng quan theo lời của Hoàng đế đưa túi hương đến.

Chiêu Thanh thấy chiếc túi hương màu xanh dương quen thuộc, này là do mẫu thân để lại cho nàng.

" Chiêu quý phi, túi hương này là của nàng?"

" Dạ, đúng vậy."

" Nó được tìm thấy ở hồ sen, nơi hoàng hậu bị vấp té. Tại sao nó lại có ở đó."

Nghe lời hoàng đế nói, Chiêu Thanh bắt đầu nhớ lại, hôm qua cũng như mấy năm trước xế xế chiều tuyết đã tạnh sẽ cùng An nhi đi ngắm mai.

Mà từ cung Hi Hòa đi tới vườn mai là phải ghé qua hồ sen, nên cũng có thể là lần đó đánh rơi.

Hoàng đế thấy nàng suy nghĩ không trả lời, tưởng nàng sợ không dám.

Lạnh lẽo truy vấn:" Ngươi vì phụ thân của Hoàng hậu tố giác phụ thân và sư huynh âm mưu tạo phản, nên sinh hận, ra tay ác độc khiến Hoàng hậu mất một đứa con trong bụng phải không?"

Đột nhiên bị hoàng thượng chụp tội lên đầu, Chiêu Thanh không hề tỏ ra sợ hãi nhưng cũng không đáp lại.

Cách xưng hô đã thay đổi, chứng tỏ hắn ta đã mặc niệm tội này là do nàng, thì sao phải giải thích.

" Tại sao ngươi không nói gì đi, giải thích đi chứ?" Hoàng đế nhíu mày nhìn nàng đứng im lặng đó.

Hắn thoáng thấy trong ánh mắt của nàng, hiện ra sự thất vọng rồi nhanh chóng che dấu đi.

Khuôn mặt xanh xao, mất đi sức sống, ba năm qua sống bên cạnh hắn gian khổ đến thế sao? Mặc dù nụ cười nàng tươi tắn nhưng hắn vẫn thấy được sự mất mất gì đó. Khiến hắn cảm thấy lúng túng và áy náy. Cũng là khiến hắn thương tiếc mà chiều chuộng nàng nhiều hơn những phi tần khác.

Nhưng dường như càng ngày hắn càng thấy chán ghét chính mình, cũng ngại đối diện với nàng.

Từ ít khi chạm gặp, tiếp xúc gần gũi càng ít, nên tình cảm cũng dần phai nhạt.

" Không nói tức là thừa nhận??"

" Dù có giải thích, thì Hoàng Thượng cũng đổ tội danh lên người ta mà, đứng không?" Cách xưng hộ như thế với Hoàng thượng rõ ràng là phạm thượng. Nhưng lúc này hắn đang chột dạ bởi lời nói của nàng, không để ý tới.

Chiêu quý phi thấy vậy, cũng nói tiếp: " Phụ thân và sư huynh ta, cả đời sinh sống thanh liêm, tính cách khiêm tốn, không ngại khó khăn mà giúp đỡ cho ngài, không lẽ ngài không thấy. Nhưng cuối cùng vì lời tố cáo vô căn cứ của Thái quốc sư, nhanh chóng ban họ tội chết, công bằng ở đâu, anh minh ở đâu???"

" Rầm... Im miệng, ai cho phép nàng nghi ngờ trẫm."

Nhưng đến nước này, nàng còn biết sợ là gì. Thẳng thừng nói tiếp: " Chỉ vì ngài sợ, Thái quốc sư phe phái hùng mạnh, khó lòng lật đỗ, nên mới hi sinh người hết lòng vì mình...phải vậy không?  Thưa Bệ hạ.."

" Ta nói nàng im, nàng im cho ta." Tức giận đến mức răng nghiến ken két:" Người đâu, lập tức hạ ý chỉ của trẫm, Chiêu quý phi tâm địa độc ác, hại chết con trẫm, hạ xuống quý nhân, đầy đến lãnh cũng, không có sự đồng ta của trẫm, không ai được vào, cãi lệnh trãm."

Chiêu Thanh nghe ý chỉ của hắn, buồn cười đến cười ha hả, nước mắt rơi xuống bờ má ngày càng nhiều.

Giương đôi mắt ngập trắng thất vọng cùng hận thù chiếu thẳng vào hoàng đế. Rồi tự giác quay người đi, không cần ai đem đi.

Hoàng đế về sau vì ánh mắt này mà dằn vặt cả đời...

____

Ba ngày sau Chiêu quý nhân nơi chốn lãnh cung hoang tàn, đem mình treo trên tấm lụa trắng tự xác.

Càng Thanh cung tràn ngập không khí bi thương không hiểu vì sao.

Hoàng đế từ chối gặp người, ngồi thờ ơ nhìn túi hương xanh biển đã mất hết mùi được đặt trong hộp gỗ nhỏ.

Đại tổng quản chậm chậm tiến vào, đứng hồi lâu không nói gì.

" Có chuyện gì?"

" Hoàng thượng, bức thư của Chiêu quý nhân."

Hoàng đế nghe được Chiêu quý nhân, liền lặp tức ngước đầu lên nhìn, không đợi được, nhanh chóng đi tới cầm thư.

" Hoàng đế bệ hạ, khi người cầm được bức thư này, thiếp đã không còn trên đời này nữa. Đây là chuyên vui đối với thiếp, thiếp muốn rời xa cuộc sống mệt mỏi này.

Thiếp còn nhớ lần đầu tiên thiếp nhìn thấy người. Phong thái vương dã, khuôn mặt cương nghị, làm thiếp rụt rè dời ánh mắt. Nhưng lại khiến chìm đắm thời gian dài.

Nhưng đến giờ nghĩ điều đó là không nên, đắm chìm làm gì để chính mình đau đớn.

Cuối cùng thiếp muốn nói điều này với người, sau khi đọc được bức thư này, hãy tìm gặp Cung tướng quân, ngài sẽ giúp đỡ Bệ hạ và Hoàng hậu của người không hề ngoan ngoan.

Tạm biệt

Chiêu Thanh."

Hoàng đế lần đầu tiên, rơi nước mắt...

____

Thành Tuyên thứ 21 phá tung âm mưu lật đổ Hoàng đế, ngồi lên ngai vàng của Thái quốc sư.

Trãm đầu trước dân chúng 10 quan lại và Thái quốc sư, để yên lòng dân chúng.

Hoàng hậu làm giả mang thai, lừa gạt hoàng thượng, liên kết phụ thân mưu phản, giáng xuống mạt đẳng canh y, đày vào lãnh cung, có người giám sát để không tự ý tự sát.

Chiêu quý nhân trong sạch, hiền dung, thục đức, có công lao lớn, phong thành Chiêu quý phi, hào Minh.

Cung tướng quân anh dũng, trung thành phòng làm Đại tướng quân, ở lại kinh thành giữa đỡ hoàng thượng.

Chiêu Quốc ( Phụ thân của Chiêu Thanh) và Chiêu Thành ( sư huynh..) trung thành, vì dân vì nước, sống khiêm tốn, thanh liêm, chính trực, phong làm.... ( không biết phong thành cái gì luôn á)

___

Thành Tuyên thứ 21 phá vòng dây loạn đảng, được lòng dân, giúp dân chúng sống an yên.

Mùa đông đã đến, mai vàng nở sớm như thường lệ. Hoàng đế đứng lặng thinh tại đình che, nhìn ngắm một hồi lâu.

Đại tổng quản nhìn bóng lưng cao lớn mà buồn thiu đó, không kìm được mà thở dài.

Bệ hạ như vậy là đang nhớ đến Chiêu quý phi. Ông còn nhớ lần khi ngài ấy gặp Chiêu quý phi, về sau đều vui vẻ ra mặt.

Nhưng bây giờ về sau, tâm trạng này của Hoàng thượng sẽ kéo rất dài.

END.

_______
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện