Sáng hôm sau tại khách sạn lớn ngay trung tâm thành phố Cenberra thủ đô Úc...
"Cốc...cốc"
"Vào đi."
"Cạch.." cánh cửa phòng tổng thống được mở ra, bước vào là một người dần ông mang cặp kính tri thức.
Người đàn ông đó hai tay đưa cho Hắc Thần một tập tài liệu, mở miệng nói:
" 3 năm qua, Đinh tiểu thư di chuyển rất nhiều nơi, nên điều tra hơi tốn thời gian, với cả......... tư liệu cũng không được đầy đủ lắm."
" Không đủ lắm..." giỡn sao? Tập tài liệu rất dày, cảm giác như có thể đóng thành sách luôn còn được.
Hắc Thần ban đầu chỉ tính xem qua, nhưng càng xem sắc mặt càng khó coi, xem đến cuối cùng, tay Hắc Thần cũng run lên không ngừng.
Khoảng thời gian ba năm, cuộc sống của Đinh Đinh thật ra có thể cô đọng thành bốn chữ: Làm thuê, trốn giết!!! Người như cô đây, một thân một mình ở nơi đất khách quê người, khi bị những người thân nhất liên tục hãm hại, khi hấp hối giãy dụa, giống một con thú bị dồn tới chân tường, liều mạng tới đầu rơi máu chảy, vùng vẫy muốn sống dậy.
Bị ốm không ai cho chút hơi ấm, hoạn nạn không ai cho lời động viên. Cho người thân giống như đứa trẻ mồ côi cha mẹ.
Lang thang đầu đường xó chợ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Cô còn có quen biết và có quan hệ tốt với bọn côn đồ thấp kém.
Phụ nữ, có khi đẹp cũng là một cái "tội".Phụ nữ càng đẹp, sống trong thời đại này có khi lại càng khó khăn.
Bla...bla...nhiều chuyện đến mức không kể hết được.
Không ai biết được cuộc sống của Đinh Đinh chật vật đến chừng nào, cũng không ai biết rốt cuộc cô đã khổ sở ra sao.
Ba năm trước, khi Đinh Đinh đi mất.
Hắc Thần anh, đã kêu nhiều người điều tra thông tin về cô. Nhưng thủy chung một chi tiết cũng không có.
Đến cả tên cô là gì cũng không biết.
Khi anh ở trong khách sạn năm sao, hưởng thụ những sang trọng nhất, không lo nghỉ đến tiền bạc, ăn sông an nhàn.
Thì Đinh Đinh ở ngoài lại phải chịu đói khát vì không có nổi miếng bánh mà ăn.
Tay Hắc Thần vò chặt lấy đống tài liệu, trên đó còn có tấm hình của Đinh Đinh đứng phát tờ rơi ngoài đường tuyết rơi, cô vẫn cô đơn lạnh giá giữa đường, quần áo đơn bạc nhầu nhĩ, vết thương còn hiện rõ trên mặt.
Ánh mắt cô còn lạnh lẽo hơn tuyết đã phủ trên người.
Bây giờ đây, anh càng muốn chinh phục cô, càng muốn bao bọc cô trong vòng tay, càng muốn chiếm giữ cho riêng mình.
" Mạc Hàng, cô ấy bây giờ sống ở đâu? ", cuộc sống khó khăn như vậy, chắn chắn chỗ ở còn tệ hại hơn nữa.
" Bây giờ Đinh tiểu thư đang sống một căn nhà trọ." Mạc Hàng thận trọng trả lời.
Từ nãy đến giờ đứng ở đây, chứng kiến sắc khí tệ hại của Hắc Thần, thầm nghĩ lão đại chắc chắn đã động lòng với cô gái đó, trong lòng không kìm được háo hức, phải báo cáo về cấp trên của Hắc lão đại ( bà nội và ba mẹ), để họ được vui mừng.
" Chuẩn bị đến đó."
" Vâng ạ.", Mạc Hàng vừa dứt lời, liền xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Mạc Hàng đi, Hắc Thần vẫn còn ngồi trên chiếc sô pha, nhìn chằm chằm vào tắm ảnh của Đinh Đinh.
Ngồi nhìn trầm ngâm không lâu, anh một thân áo choàng tắm đen huyền đứng dậy thay quần áo.
__________
" Oa...ngủ ngon quá." Đinh Đinh nằm trên giường vương vai một cái khỏe khoắn, rảnh rỗi bình luận một câu.
Ngồi dậy đi vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ, rồi xách túi ra khỏi nhà.
Bước xuống gác đi đến hàng gánh sủi cảo đối diện, đói bụng ngồi xuống.
" Tiểu Đinh, như cũ? "
" Vâng ạ."
Chủ của hàng gánh này là một bà lão, và một người phụ nữ trung niên phụ giúp.
Sủi cảo của bà lão này làm rất ngon, tính tình bà dễ chịu nên gánh rất đắt khách.
Ăn nhiều đến nỗi liền trở thành khách Vip.
" Đây, phần sủi cảo đặt biệt của tiêu Đinh.", một tô sủi cảo to lớn được đặt xuống, vừa nhìn liền thèm ngay.
" Cảm ơn dì.", vừa dứt lời cầm muỗng lên, húp một muỗng nước lèo, múc một miếng sủi cảo lên, hả miệng ra...
" Đúng là một con heo ham ăn.", giọng nói trầm ấm của người đàn ông mang nhiều phần chế giễu, anh ta vừa nói vừa chỉ vào tô sủi cảo của Đinh Đinh: " Bà chủ, cho tôi một phần giống như vậy."
Người đàn ông vừa dứt lời, Đinh Đinh lặp tức quay phắt mắt nhìn lên.
Sau khi được diện kiến khuôn mặt đẹp như tạc tượng của người đàn ông, Đinh Đinh hóa đá ngay lập tức.
Quen, rất quen thuộc, không những quen thuộc mà hôm qua cô còn né tránh không ngừng.
Những từ ngữ chửi rủa sắp sửa được thốt ra, ngay lặp tức nghẹn ứ trong họng.
________
Mọi người có biết ai không?
"Cốc...cốc"
"Vào đi."
"Cạch.." cánh cửa phòng tổng thống được mở ra, bước vào là một người dần ông mang cặp kính tri thức.
Người đàn ông đó hai tay đưa cho Hắc Thần một tập tài liệu, mở miệng nói:
" 3 năm qua, Đinh tiểu thư di chuyển rất nhiều nơi, nên điều tra hơi tốn thời gian, với cả......... tư liệu cũng không được đầy đủ lắm."
" Không đủ lắm..." giỡn sao? Tập tài liệu rất dày, cảm giác như có thể đóng thành sách luôn còn được.
Hắc Thần ban đầu chỉ tính xem qua, nhưng càng xem sắc mặt càng khó coi, xem đến cuối cùng, tay Hắc Thần cũng run lên không ngừng.
Khoảng thời gian ba năm, cuộc sống của Đinh Đinh thật ra có thể cô đọng thành bốn chữ: Làm thuê, trốn giết!!! Người như cô đây, một thân một mình ở nơi đất khách quê người, khi bị những người thân nhất liên tục hãm hại, khi hấp hối giãy dụa, giống một con thú bị dồn tới chân tường, liều mạng tới đầu rơi máu chảy, vùng vẫy muốn sống dậy.
Bị ốm không ai cho chút hơi ấm, hoạn nạn không ai cho lời động viên. Cho người thân giống như đứa trẻ mồ côi cha mẹ.
Lang thang đầu đường xó chợ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Cô còn có quen biết và có quan hệ tốt với bọn côn đồ thấp kém.
Phụ nữ, có khi đẹp cũng là một cái "tội".Phụ nữ càng đẹp, sống trong thời đại này có khi lại càng khó khăn.
Bla...bla...nhiều chuyện đến mức không kể hết được.
Không ai biết được cuộc sống của Đinh Đinh chật vật đến chừng nào, cũng không ai biết rốt cuộc cô đã khổ sở ra sao.
Ba năm trước, khi Đinh Đinh đi mất.
Hắc Thần anh, đã kêu nhiều người điều tra thông tin về cô. Nhưng thủy chung một chi tiết cũng không có.
Đến cả tên cô là gì cũng không biết.
Khi anh ở trong khách sạn năm sao, hưởng thụ những sang trọng nhất, không lo nghỉ đến tiền bạc, ăn sông an nhàn.
Thì Đinh Đinh ở ngoài lại phải chịu đói khát vì không có nổi miếng bánh mà ăn.
Tay Hắc Thần vò chặt lấy đống tài liệu, trên đó còn có tấm hình của Đinh Đinh đứng phát tờ rơi ngoài đường tuyết rơi, cô vẫn cô đơn lạnh giá giữa đường, quần áo đơn bạc nhầu nhĩ, vết thương còn hiện rõ trên mặt.
Ánh mắt cô còn lạnh lẽo hơn tuyết đã phủ trên người.
Bây giờ đây, anh càng muốn chinh phục cô, càng muốn bao bọc cô trong vòng tay, càng muốn chiếm giữ cho riêng mình.
" Mạc Hàng, cô ấy bây giờ sống ở đâu? ", cuộc sống khó khăn như vậy, chắn chắn chỗ ở còn tệ hại hơn nữa.
" Bây giờ Đinh tiểu thư đang sống một căn nhà trọ." Mạc Hàng thận trọng trả lời.
Từ nãy đến giờ đứng ở đây, chứng kiến sắc khí tệ hại của Hắc Thần, thầm nghĩ lão đại chắc chắn đã động lòng với cô gái đó, trong lòng không kìm được háo hức, phải báo cáo về cấp trên của Hắc lão đại ( bà nội và ba mẹ), để họ được vui mừng.
" Chuẩn bị đến đó."
" Vâng ạ.", Mạc Hàng vừa dứt lời, liền xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Mạc Hàng đi, Hắc Thần vẫn còn ngồi trên chiếc sô pha, nhìn chằm chằm vào tắm ảnh của Đinh Đinh.
Ngồi nhìn trầm ngâm không lâu, anh một thân áo choàng tắm đen huyền đứng dậy thay quần áo.
__________
" Oa...ngủ ngon quá." Đinh Đinh nằm trên giường vương vai một cái khỏe khoắn, rảnh rỗi bình luận một câu.
Ngồi dậy đi vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ, rồi xách túi ra khỏi nhà.
Bước xuống gác đi đến hàng gánh sủi cảo đối diện, đói bụng ngồi xuống.
" Tiểu Đinh, như cũ? "
" Vâng ạ."
Chủ của hàng gánh này là một bà lão, và một người phụ nữ trung niên phụ giúp.
Sủi cảo của bà lão này làm rất ngon, tính tình bà dễ chịu nên gánh rất đắt khách.
Ăn nhiều đến nỗi liền trở thành khách Vip.
" Đây, phần sủi cảo đặt biệt của tiêu Đinh.", một tô sủi cảo to lớn được đặt xuống, vừa nhìn liền thèm ngay.
" Cảm ơn dì.", vừa dứt lời cầm muỗng lên, húp một muỗng nước lèo, múc một miếng sủi cảo lên, hả miệng ra...
" Đúng là một con heo ham ăn.", giọng nói trầm ấm của người đàn ông mang nhiều phần chế giễu, anh ta vừa nói vừa chỉ vào tô sủi cảo của Đinh Đinh: " Bà chủ, cho tôi một phần giống như vậy."
Người đàn ông vừa dứt lời, Đinh Đinh lặp tức quay phắt mắt nhìn lên.
Sau khi được diện kiến khuôn mặt đẹp như tạc tượng của người đàn ông, Đinh Đinh hóa đá ngay lập tức.
Quen, rất quen thuộc, không những quen thuộc mà hôm qua cô còn né tránh không ngừng.
Những từ ngữ chửi rủa sắp sửa được thốt ra, ngay lặp tức nghẹn ứ trong họng.
________
Mọi người có biết ai không?
Danh sách chương