Nghe thấy giọng người lạ, Tô Hiểu Du hoảng hốt liếc ngang mắt nhìn sang đầu con hẻm. Trái tim đập liên hồi, không hiểu vì gì mà cô có cảm giác bất an.
"Hàn Liên?" Lục Tiêu Bá khàn khàn giọng. Đôi mày chau lại như không hài lòng.
Lục Hàn Liên chậm rãi bước về phía họ, hai tay vẫn đút túi quần, thần thái nghiêm túc càng thêm nổi bật.
"Sao em lại ở đây?" Lục Tiêu Bá buông thõng tay xuống, tiện mắt liếc xéo Tô Hiểu Du một cái.
"Là em theo anh ra khỏi nhà." Lục Hàn Liên nhìn chằm chằm vào Tô Hiểu Du.
Ánh đến mờ yếu hơn phản lại chút ánh sáng trên ba khuôn mật anh tú. Tô Hiểu Du hít một ngụm khí lạnh, nhìn đối diện hai người đàn ông.
Lục Tiêu Bá sao lại có một người giống anh như vậy? "Hai người..." Cô ấp úng một hồi. "Tại sao lại giống nhau đến vậy?"
Lục Tiêu Bá nhướng mày. Đúng rồi, sống cùng cô hai năm nhưng anh chưa từng đề cập đến chuyện mình có em trai. Cô thấy lạ cũng là điều nên có.
"Em trai ruột của anh." Lục Tiêu Bá thở dài, đôi mắt không ngưng chiếu nên cả người cô một cách thâm tình.
"Ha~ tiểu thư đây, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?" Lục Hàn Liên hơi nhếch mép, giọng nói đầy sự chế giễu, ngạo mạn vô cùng.
Tô Hiểu Du liền cảm thấy lạnh toát sống lưng. Bây giờ cô mới biết Lục Tiêu Bá có em trai là Hàn Liên, đừng nói đến chuyện gặp, đến cả danh phận của anh ta cô còn chưa biết. Nam thanh niên này trẻ trung, tuấn tú. Khuôn mặt, dáng người, đôi mắt ấy...đều tám phần mười giống Lục Tiêu Bá, chỉ khác ở điều, không già dặn và trưởng thành như Lục Tiêu Bá, gương mặt này cực babe, nhìn vào khuôn mặt này cô có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt Lục Tiêu Bá lúc trẻ.
"Chưa từng." Cô quyết đoán đưa ra một câu khẳng định.
"Ồ." Lục Hàn Liên ồ lên, đáy mắt là sự khinh khinh.
"Đủ rồi. Em về đi." Lục Tiêu Bá quay sang Lục Hàn Liên, ý chỉ rõ ràng đuổi đi.
"Anh, đây chính là Tô Hiểu Du, người anh yêu, người anh đã kết hôn sao?" Lục Hàn Liên không giấu được bình tĩnh hỏi ngay.
Cả hai con người trước mặt phút chốc chua chát không nói lên lời, chỉ biết nhìn Lục Hàn Liên, đôi mắt lóe lên sự tổn thương khó nhận thấy.
Anh không nói gì. Chỉ gật đầu, đôi mắt hổ phách lạnh lùng tàn khốc.
"Hừ. Sao anh có thể quen loại đàn bà rẻ tiền này?"
Rẻ tiền?
Tô Hiểu Du trừng to tròng mắt, hai tay siết chặt vào nhau, sớm thôi ánh mắt sắc lạnh của cô đã rơi trên người Lục Hàn Liên.
"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Hàn Liên!" Lục Tiêu Bá nghe xong nhanh chóng cao giọng.
"Cô thật sự chưa từng gặp tôi sao? Nhìn kĩ đi, nhìn vào khuôn mặt này." Lục Hàn Liên không đợi Lục Tiêu Bá ngăn lại, chân thoăn thoắt đến bên cô, đầu hơi cúi xuống, tay nâng cằm cô lên, hai đôi mắt chạm nhau một cách cố ý nhưng như vô tình.
Tô Hiểu Du hơi run lên, mắt vẫn nhìn người trước mặt không rời, đúng là cô chưa từng gặp anh ta mà, sao anh ta nhìn cô hung hăng như vậy?
"Chưa từng gặp qua." Cô chậm rãi nhả ra từng chữ. Đôi mắt không hiểu vì gì mà nhìn sang Lục Tiêu Bá, người đang tối sầm mặt với hành động của Lục Hàn Liên đối với cô.
"Thôi ngay, Hàn Liên." Lục Tiêu Bá trầm giọng, bàn tay sớm đã đặt lên vai Lục Hàn Liên.
"Anh, anh yêu cô ta? Anh có biết mới đây cô ta còn ôm ấp bao nhiêu người trong vũ trường không? Cô ta là loại người lăng loàn vô cùng!" Lục Hàn Liên gạt tay anh, cất giọng gắt gỏng, bàn tay thon dài chỉ thằng vào mặt cô.
Ầm một tiếng, đại não của Tô Hiểu Du như bị vỡ ra thành từng mảnh. Tại sao Lục Hàn Liên lại đặt điều nói xấu cô như vậy?
"Hồ đồ!" Lục Tiêu Bá nhéo nhéo mi tâm, rít lên từng chữ một.
"Cô ta nói không quen em sao? Ăn nói hàm hồ! Còn không phải hôm đó cô ôm tôi nhảy nhót hay sao? Sao vậy? Mới đó đã quên tôi rồi à?" Lục Hàn Liên thốt ra những lời lạnh lẽo, đôi đồng từ thẫm lại, nhìn Tô Hiểu Du với đôi mắt miệt thị.
"Anh nói sao?" Tô Hiểu Du chợt ngớ người.
Lúc này đúng lúc một chiếc xe ô tô tải đi qua con hẻm, phản một ánh sáng bất ngờ vào trong. Cô có cơ hội nhìn rõ nét mặt Lục Hàn Liên trong vài giây. Đôi chân run rẩy lùi lại vài bước. Thảo nào cô thấy anh ta quen như vậy? Đây chẳng phải người cô đã gặp từ rất lâu ở quán bar đó hay sao? Cô còn nhớ không nhầm anh ta được tên pha chế gọi là King nữa kìa.
Nhưng...không đúng. Tên King đó tóc màu đỏ dài cột lại phía sau, nhìn đâu cũng thấy khuyên tai, vòng cổ. Mọi thứ đều thuộc vào dạng ăn chơi quậy phá, quần áo cũng không nghiêm trang như bây giờ. Lục Hàn Liên này chính là nhìn chững chạc hơn rất nhiều. Chỉ có điều, khuôn mặt này khi để cùng một kiểu tóc với Lục Tiêu Bá lại giống nhau đến bất ngờ. Chẳng trách khi say cô lại cảm thấy bản thân mình được gặp Lục Tiêu Bá, hóa ra...họ chính là anh em ruột thịt...
"Hàn Liên?" Lục Tiêu Bá khàn khàn giọng. Đôi mày chau lại như không hài lòng.
Lục Hàn Liên chậm rãi bước về phía họ, hai tay vẫn đút túi quần, thần thái nghiêm túc càng thêm nổi bật.
"Sao em lại ở đây?" Lục Tiêu Bá buông thõng tay xuống, tiện mắt liếc xéo Tô Hiểu Du một cái.
"Là em theo anh ra khỏi nhà." Lục Hàn Liên nhìn chằm chằm vào Tô Hiểu Du.
Ánh đến mờ yếu hơn phản lại chút ánh sáng trên ba khuôn mật anh tú. Tô Hiểu Du hít một ngụm khí lạnh, nhìn đối diện hai người đàn ông.
Lục Tiêu Bá sao lại có một người giống anh như vậy? "Hai người..." Cô ấp úng một hồi. "Tại sao lại giống nhau đến vậy?"
Lục Tiêu Bá nhướng mày. Đúng rồi, sống cùng cô hai năm nhưng anh chưa từng đề cập đến chuyện mình có em trai. Cô thấy lạ cũng là điều nên có.
"Em trai ruột của anh." Lục Tiêu Bá thở dài, đôi mắt không ngưng chiếu nên cả người cô một cách thâm tình.
"Ha~ tiểu thư đây, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?" Lục Hàn Liên hơi nhếch mép, giọng nói đầy sự chế giễu, ngạo mạn vô cùng.
Tô Hiểu Du liền cảm thấy lạnh toát sống lưng. Bây giờ cô mới biết Lục Tiêu Bá có em trai là Hàn Liên, đừng nói đến chuyện gặp, đến cả danh phận của anh ta cô còn chưa biết. Nam thanh niên này trẻ trung, tuấn tú. Khuôn mặt, dáng người, đôi mắt ấy...đều tám phần mười giống Lục Tiêu Bá, chỉ khác ở điều, không già dặn và trưởng thành như Lục Tiêu Bá, gương mặt này cực babe, nhìn vào khuôn mặt này cô có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt Lục Tiêu Bá lúc trẻ.
"Chưa từng." Cô quyết đoán đưa ra một câu khẳng định.
"Ồ." Lục Hàn Liên ồ lên, đáy mắt là sự khinh khinh.
"Đủ rồi. Em về đi." Lục Tiêu Bá quay sang Lục Hàn Liên, ý chỉ rõ ràng đuổi đi.
"Anh, đây chính là Tô Hiểu Du, người anh yêu, người anh đã kết hôn sao?" Lục Hàn Liên không giấu được bình tĩnh hỏi ngay.
Cả hai con người trước mặt phút chốc chua chát không nói lên lời, chỉ biết nhìn Lục Hàn Liên, đôi mắt lóe lên sự tổn thương khó nhận thấy.
Anh không nói gì. Chỉ gật đầu, đôi mắt hổ phách lạnh lùng tàn khốc.
"Hừ. Sao anh có thể quen loại đàn bà rẻ tiền này?"
Rẻ tiền?
Tô Hiểu Du trừng to tròng mắt, hai tay siết chặt vào nhau, sớm thôi ánh mắt sắc lạnh của cô đã rơi trên người Lục Hàn Liên.
"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Hàn Liên!" Lục Tiêu Bá nghe xong nhanh chóng cao giọng.
"Cô thật sự chưa từng gặp tôi sao? Nhìn kĩ đi, nhìn vào khuôn mặt này." Lục Hàn Liên không đợi Lục Tiêu Bá ngăn lại, chân thoăn thoắt đến bên cô, đầu hơi cúi xuống, tay nâng cằm cô lên, hai đôi mắt chạm nhau một cách cố ý nhưng như vô tình.
Tô Hiểu Du hơi run lên, mắt vẫn nhìn người trước mặt không rời, đúng là cô chưa từng gặp anh ta mà, sao anh ta nhìn cô hung hăng như vậy?
"Chưa từng gặp qua." Cô chậm rãi nhả ra từng chữ. Đôi mắt không hiểu vì gì mà nhìn sang Lục Tiêu Bá, người đang tối sầm mặt với hành động của Lục Hàn Liên đối với cô.
"Thôi ngay, Hàn Liên." Lục Tiêu Bá trầm giọng, bàn tay sớm đã đặt lên vai Lục Hàn Liên.
"Anh, anh yêu cô ta? Anh có biết mới đây cô ta còn ôm ấp bao nhiêu người trong vũ trường không? Cô ta là loại người lăng loàn vô cùng!" Lục Hàn Liên gạt tay anh, cất giọng gắt gỏng, bàn tay thon dài chỉ thằng vào mặt cô.
Ầm một tiếng, đại não của Tô Hiểu Du như bị vỡ ra thành từng mảnh. Tại sao Lục Hàn Liên lại đặt điều nói xấu cô như vậy?
"Hồ đồ!" Lục Tiêu Bá nhéo nhéo mi tâm, rít lên từng chữ một.
"Cô ta nói không quen em sao? Ăn nói hàm hồ! Còn không phải hôm đó cô ôm tôi nhảy nhót hay sao? Sao vậy? Mới đó đã quên tôi rồi à?" Lục Hàn Liên thốt ra những lời lạnh lẽo, đôi đồng từ thẫm lại, nhìn Tô Hiểu Du với đôi mắt miệt thị.
"Anh nói sao?" Tô Hiểu Du chợt ngớ người.
Lúc này đúng lúc một chiếc xe ô tô tải đi qua con hẻm, phản một ánh sáng bất ngờ vào trong. Cô có cơ hội nhìn rõ nét mặt Lục Hàn Liên trong vài giây. Đôi chân run rẩy lùi lại vài bước. Thảo nào cô thấy anh ta quen như vậy? Đây chẳng phải người cô đã gặp từ rất lâu ở quán bar đó hay sao? Cô còn nhớ không nhầm anh ta được tên pha chế gọi là King nữa kìa.
Nhưng...không đúng. Tên King đó tóc màu đỏ dài cột lại phía sau, nhìn đâu cũng thấy khuyên tai, vòng cổ. Mọi thứ đều thuộc vào dạng ăn chơi quậy phá, quần áo cũng không nghiêm trang như bây giờ. Lục Hàn Liên này chính là nhìn chững chạc hơn rất nhiều. Chỉ có điều, khuôn mặt này khi để cùng một kiểu tóc với Lục Tiêu Bá lại giống nhau đến bất ngờ. Chẳng trách khi say cô lại cảm thấy bản thân mình được gặp Lục Tiêu Bá, hóa ra...họ chính là anh em ruột thịt...
Danh sách chương