Trong không gian rộng lớn đối diện khách sạn Hạ Chi. Một quán cà phê mới được khai trương được vài ngày còn đang sáng rực những ánh sáng vàng kim. Phía góc tường hai người phụ nữ váy ngắn, váy dài ngồi hàn huyên. Mái tóc vàng hoe cùng đôi môi mỏng manh, thân thể không thiếu phần quyến rũ ngồi đối diện với người phụ nữ mang mái tóc bạch kim ngắn, ánh mắt cô ta có phần sắc sảo.
"Triệu Mỹ, hà cớ gì buồn phiền như vậy."
"Minh Minh, cậu không biết đó thôi, tòa soạn của tớ sắp phá sản rồi." Người phụ nữ tên Triệu Mỹ thở dài, mặt mày chán nản nhìn Cố Minh Minh.
"Sao có thể chứ? Chuyện là như nào?" Cố Minh Minh hơi nhíu hàng mày ngang, đôi mắt mở to không chớp.
"Gần đây nhiều đối thủ quá, tin tức tớ thu thập được đều là tin bắp cải không. Không có gì hot cả."
"Chuyện đâu còn có đó. Đừng vội nản chí chứ. Cậu còn có mình mà." Cố Minh Minh cười đắc chí, đặt tách cà phê xuống bàn.
Câu nói an ủi của Cố Minh Minh không đủ làm Triệu Mỹ động lòng, khuôn mặt tệ hại của cô ta vẫn như cũ. Bất giác quay đầu nhìn ra bên ngoài, nơi đường phố đông đúc vào ban đêm. Ánh mắt đột nhiên lóe sáng như vớ được tia hy vọng lớn rồi chỉ về phía trước.
"Minh Minh, cậu xem kia có phải Trần Phong tổng tài không?"
Thuận theo tay của Triệu Mỹ, cô ta cũng ngước nhìn chăm chú.
"Đích thị là chủ tịch Trần thị rồi. Anh ta đang vào khách sạn, bộ dạng này xem ra đi gặp phụ nữ." Cố Minh Minh cười lả lơi, tay đưa lên cằm suy nghĩ một hồi liền đứng bật dậy. "Đi thôi, ngày mai cậu sẽ có một tin nóng đấy."
"Tin nóng?" Triệu Mỹ cười tươi rói, có vẻ như bạn thân của cô ta đã tìm ra được kế gì đó rất hay.
"Cậu mang máy ảnh chứ?"
"Lúc nào cũng mang. Nghề này là vậy!" Triệu Mỹ nhếch mép cười cùng Cố Minh Minh, cả hai cười gian rồi thanh toán tiền đi thẳng đến khách sạn đối diện.
"Này cô. Anh chàng vừa rồi đến thuê phòng đúng không?" Cố Minh Minh vén nhẹ mái tóc vào tai, biểu hiện quyến rũ.
"À không. Anh ấy đến tìm người thưa cô." Cô lễ tân trẻ tuổi mới vào làm việc còn chưa hiểu hết quy tắc, liền khai báo thành khẩn.
"Tìm người?" Hai người đứng cạnh nhìn nhau nheo mắt. Trần Phong vậy mà cũng phải đi 'tìm trăng tìm sao' thỏa mãn? "Đúng vậy. Anh ấy tìm một cô gái thuê phòng 1091 tên Tô Hiểu Du." Nụ cười niềm nở được bật ra. Khiến Cố Minh Minh trừng mắt không tin được vào lời nói. Lẽ nào là trùng hợp? Tô Hiểu Du vừa mới bị Lục Tiêu Bá đá chưa lâu đã đi tìm đàn ông rồi?
"Cảm ơn." Nhanh chóng đáp trả, Cố Minh Minh liền kéo tay Triệu Mỹ ra người khách sạn, trên môi giữ vững nụ cười đầy hứng thú.
Tô Hiểu Du, tôi xem cô bám Lục Tiêu Bá của tôi đến lúc nào.
"Khoan đã Minh Minh, chúng ta không phải muốn theo dõi Trần Phong ư? Cậu quay lại đây làm gì? Lại còn lên tận tầng mười hai, khu này đặc biệt bán đồ ăn uống cao cấp, tớ đã no rồi không có sức 'chiến' tiếp với cậu đâu." Triệu Mỹ nhăn mặt nhìn xung quanh, mùi dầu mỡ thi thoảng tan vào không khí thật khó chịu.
"Đồ ngốc. Tớ là đang muốn giúp cậu." Cố Minh Minh đi loanh quanh tìm vị trí tốt, giọng nói mềm dịu với cô bạn thân.
"Giúp tớ?" Triệu Mỹ ngơ ngác như không hiểu chuyện gì.
"Đến đây." Sau khi quan sát kĩ lưỡng, Cố Minh Minh liền tươi rói vẫy vẫy tay gọi cô bạn.
Từ vị trí này có thể nhìn rõ được toàn tòa khách sạn lớn Hạ Chi. Tòa nhà to lớn hàng trăm ô cửa, chô phát sáng, chỗ lại tối, chỗ được che rèm cẩn mật. Những người ra ra vào vào nơi này hầu hết đều có lý do không chính đáng. Đều là trai gái mèo mả gà đồng, làm chuyện bất chính với nhau.
Tô Hiểu Du, là cô tự chui đầu vào rọ, tôi chỉ là muốn cô toại nguyện mà thôi.
Triệu Mỹ nhìn biểu hiện đáng sợ của Cố Minh Minh liền khó hiểu. Rốt cuộc cô ta định làm gì mà lại hiện gương mặt cáo già này? Không vì cô ta là con gái duy nhất của Cố thị thì Triệu Mỹ cô sao lại có thể đi chơi cùng loại người lẳng lơ xấu xa như cô ta. Không biết Cố Minh Minh đang mưu đồ chuyện gì, nếu là hành động bất chính nhất định Triệu Mỹ cô không nên làm thì hơn. Gì mà giúp cô chứ, trước nay ai chả biết Cố Minh Minh không giúp đỡ ai nếu không được lợi đôi bên. Nhất định phải cảnh giác.
"Còn đứng ngây ra đó? Mau đem máy ảnh đến đây, cậu phải chụp cảnh này cho tớ." Cố Minh Minh quay lại liền nhăn mặt bất mãn. Triệu Mỹ cứ nhìn cô bằng con mắt kì lạ, lẽ nào không muốn thu thập được tin tức hot à?
"Đến đây." Triệu Mỹ giật mình tiến tới.
Cố Minh Minh giựt chiếc máy ảnh từ tay Triệu Mỹ, phóng to màn ảnh về phía cửa kính sát đất của căn phòng 1091. Triệu Mỹ thắt chặt lòng bàn tay khó chịu, người phụ nữ này tùy tiện quá rồi! Dành giựt đồ người khác tự nhiên như vậy đúng là chỉ có tiểu thư nhà Cố gia, con gái duy nhất của nhà Cố thị mà thôi. Vì danh phận bạn bè tốt của Cố Minh Minh, phải nhịn!
Cố Minh Minh giương cao khóe miệng, ánh mắt rực sáng. Vị trí thật quá tuyệt, có thể nhìn thấy Tô Hiểu Du đang nằm trên giường, bên cạnh chính là hình ảnh nam nhân 'quốc dân' mà mọi phụ nữ khao khát. Tô Hiểu Du, xin lỗi nhé, tôi chỉ muốn lấy lại những thứ mình làm mất thôi, chi bằng cô hãy bên cạnh Trần Phong mãi mãi đi, và Lục Tiêu Bá sẽ là của tôi. Chúng ta huề nhau, không ai nợ ai!
"Triệu Mỹ, hà cớ gì buồn phiền như vậy."
"Minh Minh, cậu không biết đó thôi, tòa soạn của tớ sắp phá sản rồi." Người phụ nữ tên Triệu Mỹ thở dài, mặt mày chán nản nhìn Cố Minh Minh.
"Sao có thể chứ? Chuyện là như nào?" Cố Minh Minh hơi nhíu hàng mày ngang, đôi mắt mở to không chớp.
"Gần đây nhiều đối thủ quá, tin tức tớ thu thập được đều là tin bắp cải không. Không có gì hot cả."
"Chuyện đâu còn có đó. Đừng vội nản chí chứ. Cậu còn có mình mà." Cố Minh Minh cười đắc chí, đặt tách cà phê xuống bàn.
Câu nói an ủi của Cố Minh Minh không đủ làm Triệu Mỹ động lòng, khuôn mặt tệ hại của cô ta vẫn như cũ. Bất giác quay đầu nhìn ra bên ngoài, nơi đường phố đông đúc vào ban đêm. Ánh mắt đột nhiên lóe sáng như vớ được tia hy vọng lớn rồi chỉ về phía trước.
"Minh Minh, cậu xem kia có phải Trần Phong tổng tài không?"
Thuận theo tay của Triệu Mỹ, cô ta cũng ngước nhìn chăm chú.
"Đích thị là chủ tịch Trần thị rồi. Anh ta đang vào khách sạn, bộ dạng này xem ra đi gặp phụ nữ." Cố Minh Minh cười lả lơi, tay đưa lên cằm suy nghĩ một hồi liền đứng bật dậy. "Đi thôi, ngày mai cậu sẽ có một tin nóng đấy."
"Tin nóng?" Triệu Mỹ cười tươi rói, có vẻ như bạn thân của cô ta đã tìm ra được kế gì đó rất hay.
"Cậu mang máy ảnh chứ?"
"Lúc nào cũng mang. Nghề này là vậy!" Triệu Mỹ nhếch mép cười cùng Cố Minh Minh, cả hai cười gian rồi thanh toán tiền đi thẳng đến khách sạn đối diện.
"Này cô. Anh chàng vừa rồi đến thuê phòng đúng không?" Cố Minh Minh vén nhẹ mái tóc vào tai, biểu hiện quyến rũ.
"À không. Anh ấy đến tìm người thưa cô." Cô lễ tân trẻ tuổi mới vào làm việc còn chưa hiểu hết quy tắc, liền khai báo thành khẩn.
"Tìm người?" Hai người đứng cạnh nhìn nhau nheo mắt. Trần Phong vậy mà cũng phải đi 'tìm trăng tìm sao' thỏa mãn? "Đúng vậy. Anh ấy tìm một cô gái thuê phòng 1091 tên Tô Hiểu Du." Nụ cười niềm nở được bật ra. Khiến Cố Minh Minh trừng mắt không tin được vào lời nói. Lẽ nào là trùng hợp? Tô Hiểu Du vừa mới bị Lục Tiêu Bá đá chưa lâu đã đi tìm đàn ông rồi?
"Cảm ơn." Nhanh chóng đáp trả, Cố Minh Minh liền kéo tay Triệu Mỹ ra người khách sạn, trên môi giữ vững nụ cười đầy hứng thú.
Tô Hiểu Du, tôi xem cô bám Lục Tiêu Bá của tôi đến lúc nào.
"Khoan đã Minh Minh, chúng ta không phải muốn theo dõi Trần Phong ư? Cậu quay lại đây làm gì? Lại còn lên tận tầng mười hai, khu này đặc biệt bán đồ ăn uống cao cấp, tớ đã no rồi không có sức 'chiến' tiếp với cậu đâu." Triệu Mỹ nhăn mặt nhìn xung quanh, mùi dầu mỡ thi thoảng tan vào không khí thật khó chịu.
"Đồ ngốc. Tớ là đang muốn giúp cậu." Cố Minh Minh đi loanh quanh tìm vị trí tốt, giọng nói mềm dịu với cô bạn thân.
"Giúp tớ?" Triệu Mỹ ngơ ngác như không hiểu chuyện gì.
"Đến đây." Sau khi quan sát kĩ lưỡng, Cố Minh Minh liền tươi rói vẫy vẫy tay gọi cô bạn.
Từ vị trí này có thể nhìn rõ được toàn tòa khách sạn lớn Hạ Chi. Tòa nhà to lớn hàng trăm ô cửa, chô phát sáng, chỗ lại tối, chỗ được che rèm cẩn mật. Những người ra ra vào vào nơi này hầu hết đều có lý do không chính đáng. Đều là trai gái mèo mả gà đồng, làm chuyện bất chính với nhau.
Tô Hiểu Du, là cô tự chui đầu vào rọ, tôi chỉ là muốn cô toại nguyện mà thôi.
Triệu Mỹ nhìn biểu hiện đáng sợ của Cố Minh Minh liền khó hiểu. Rốt cuộc cô ta định làm gì mà lại hiện gương mặt cáo già này? Không vì cô ta là con gái duy nhất của Cố thị thì Triệu Mỹ cô sao lại có thể đi chơi cùng loại người lẳng lơ xấu xa như cô ta. Không biết Cố Minh Minh đang mưu đồ chuyện gì, nếu là hành động bất chính nhất định Triệu Mỹ cô không nên làm thì hơn. Gì mà giúp cô chứ, trước nay ai chả biết Cố Minh Minh không giúp đỡ ai nếu không được lợi đôi bên. Nhất định phải cảnh giác.
"Còn đứng ngây ra đó? Mau đem máy ảnh đến đây, cậu phải chụp cảnh này cho tớ." Cố Minh Minh quay lại liền nhăn mặt bất mãn. Triệu Mỹ cứ nhìn cô bằng con mắt kì lạ, lẽ nào không muốn thu thập được tin tức hot à?
"Đến đây." Triệu Mỹ giật mình tiến tới.
Cố Minh Minh giựt chiếc máy ảnh từ tay Triệu Mỹ, phóng to màn ảnh về phía cửa kính sát đất của căn phòng 1091. Triệu Mỹ thắt chặt lòng bàn tay khó chịu, người phụ nữ này tùy tiện quá rồi! Dành giựt đồ người khác tự nhiên như vậy đúng là chỉ có tiểu thư nhà Cố gia, con gái duy nhất của nhà Cố thị mà thôi. Vì danh phận bạn bè tốt của Cố Minh Minh, phải nhịn!
Cố Minh Minh giương cao khóe miệng, ánh mắt rực sáng. Vị trí thật quá tuyệt, có thể nhìn thấy Tô Hiểu Du đang nằm trên giường, bên cạnh chính là hình ảnh nam nhân 'quốc dân' mà mọi phụ nữ khao khát. Tô Hiểu Du, xin lỗi nhé, tôi chỉ muốn lấy lại những thứ mình làm mất thôi, chi bằng cô hãy bên cạnh Trần Phong mãi mãi đi, và Lục Tiêu Bá sẽ là của tôi. Chúng ta huề nhau, không ai nợ ai!
Danh sách chương