Nhận thấy trong lời nói của mình có quá nhiều hàm ý khiến anh có thể hiểu sai, cô hơi xịu mi xuống, mắt nhìn anh dịu dàng.

"Em xin lỗi. Nhưng em có thể tự lo cho bản thân."

"Được." Trần Phong thở dài, mặt lưu lại vài nét không hài lòng. "Tối nay anh đưa em đi ăn."

"A. Không được đâu, em có hẹn mất rồi." Cô lập tức khước từ, khuôn mặt hơi bối rối không biết phân xử ra sao.

"Hẹn?"

"Là phó giám đốc TP, anh ta nói ngày mai từ chức nên muốn mời em ăn một bữa. Gọi là tiệc chia tay đi!"

"Ồ." Trần Phong gật gù một hồi, mặt không cảm xúc khi nghe cô nhắc đến việc đi ăn riêng với người đàn ông khác. "Anh đi cùng em."

"Hả?" Cô ngạc nhiên nhìn anh.

"Không được sao? Anh cũng là người đứng đầu của TP mà." Trần Phong hơi giương khóe miệng, mắt sáng lên đắc ý.

Cô hơi bĩu môi. Anh nói đúng, dù sao anh cũng là cấp cao của TP, hơn nữa còn là bạn trai của cô. Dẫn đi ăn cùng chắc không có vấn đề gì.

"Được."

Cố Dương Mịch là người thoải mái, anh ta có lẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt này đâu nhỉ. Dù sao cũng là người của Cố thị, có khi để Trần Phong đi cùng họ lại có ý hợp tác? Khoan đã, cô đang nghĩ cho hắn sao? Tên đáng ghét ấy cũng chính là anh trai của Cố Minh Minh, người hại cô mới gần đây thôi, không lẽ cô đã quên mất sự việc lần trước rồi hay sao.

Hơn nữa...

Tô Hiểu Du chợt ngớ người, ánh mắt song song với cảnh vật bên ngoài không chớp lấy một cái. Hình như có điều gì đó không đúng cho lắm, phải không?

Cố Dương Mịch từng nói anh ta đến công ty TP với mục đích thao túng từ những chi nhánh nhỏ đến chi nhánh lớn, thao túng ngầm tất cả mọi thứ, dường như có hận với người đứng đầu TP vậy. Đó chẳng là là Trần Phong sao? Tuy không biết tại sao Cố Dương Mịch có nhiều ham muốn bất chính như vậy, lúc đó cô chưa biết Trần Phong là người đứng đầu của TP, bây giờ biết rồi có nên nói cho anh không? Nếu vậy cuộc hẹn hôm nay sẽ bỏ sao? Hai người họ gặp nhau chị sợ Cố Dương Mịch lại biểu hiện không tốt khiến Trần Phong phật lòng.

Nghĩ một hồi lâu cô mới hiểu ra vấn đề. Thì ra Cố Dương Mịch từ chức là có lý do, có lẽ các tin tức cô bị Cố Minh Minh hại đưa lên đã khiến anh ta chú ý, nếu tin tức là sự thật e rằng mọi chuyện tốt của anh ta sẽ bị bại lộ, Cố Dương Mịch có lẽ sợ cô tiết lộ chuyện trước đó cho Trần Phong nên đã chủ động xin từ chức để trở về vị trí vốn có, bằng không chẳng khác nào không thu lại được lãi lộc gì mà còn mất cả chì lẫn chài.

Con người Cố Dương Mịch quả thâm thúy, đã mưu. Cố thị đã to lớn đến vậy nhưng vẫn còn khao khát vị trí của người khác, dùng những thủ đoạn không minh bạch. Ngay từ đầu cô đã không thể tin tưởng anh ta, chỉ không ngờ mọi chuyện ngày càng rối lên, kể từ khi biết anh ta và tình địch cũ của cô là anh em chung một dòng máu, kể từ khi Cố Dương Mịch lại chính là kẻ muốn cướp đi tất cả của bạn trai hiện tại của cô. Chuyện này nhất định phải cân nhắc rõ ràng, cô không thể để ai lấy đi bất cứ thứ gì của cô nữa, Trần Phong chính là cuộc sống mới của cô!

"Sao thế?"

Cảm nhận được Tô Hiểu Du hồn phách trên mây, cả người không hề nhúc nhích nhìn ra phía ngoài cửa, anh không kìm được tò mò liền lên tiếng hỏi. Lẽ nào cô không muốn anh đi ăn cùng cô và tên phó giám đốc sắp từ chức kia? Cô thật sự coi anh là người ngoài, và anh là kẻ nhỏ nhen sao? Nếu vậy thì anh không bắt ép cô phải nghe theo ý mình.

"À..dạ không sao." Cô giật mình, lắc lắc cái đầu nhỏ rồi cười tươi rói.

"Anh có làm phiền em không?" Trần Phong cười khổ một cái, anh chính là không muốn cô cảm thấy không tự nhiên.

"Anh nghĩ gì thế? Em không phải người ích kỉ như vậy. Anh là bạn trai em, kể cả anh không ngỏ ý em vẫn muốn đưa anh đi!" Cô đưa tay sang nhéo nhéo má anh.

Trần Phong nghe vậy thoáng chốc nhẹ lòng.

"Mấy giờ anh qua đón?"

"Lúc nào cũng chào đón anh." Cô mỉm cười, nụ cười thùy mị.

Trần Phong hứng thú, khóe miệng nâng lên một đường cong đẹp mắt.

"Vậy anh đến chỗ em luôn. Không về."

"Anh không cần thay quần áo sao?" Cô có chút không thoải mái nhìn anh. Anh định mặc như này đi ăn sao? Như vậy không hay cho lắm, bạn trai cô sẽ bị người ta để ý mất!

"Anh tắm chỗ em." Anh không ngần ngại đáp trả khiến ai đó tưởng tượng đầy cảnh không minh bạch liền đỏ mặt.

"V..vâng." Cô quay mật sang hướng khác, tránh để anh nhìn thấy bộ mặt khiến người khác hiểu nhầm.

"Em đang xấu hổ?" Trần Phong bật cười, cô đáng yêu quá đi mất.

"Em không có nha!" Tô Hiểu Du chột dạ nhanh chóng đối đáp, đôi mắt đảo không dừng được im ở một vị trí, bàn tay đan xen vào nhau, cô hiện tại đang rất ngại ngùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện