Từ Lạc do dự chốc lát, vẫn quyết định sẽ trở về.

Xét cho cùng, cô chính là rất hận ba cô, đây là điều không cần nghi ngờ. Nhưng đến khi, ông ta chân chính không còn nữa, cô vậy mà vẫn không nhịn được nhớ tới những điểm tốt trước kia của ông ta.

Từ Lạc thở dài một hơi, đi về phòng thu dọn đơn giản hành lý để về quê. Về cái nơi không có tình cảm kia.

Sau này, nơi đó sẽ không bao giờ liên quan đến cô nữa.

Do quá gấp, Từ Lạc không kịp đặt vé xe, cô quyết định tự mình lái xe đi. Trong gara của Diệp trạch, đỗ nhiều loại xe sang và xe gia dụng, bình thường đều không có sài, vậy thì cô mượn tạm vậy.

Nếu vậy, trước tiên gọi điện thoại cho Diệp Thành để mượn đã.

Cô bấm điện thoại gọi liền hai cuộc.


Không ai nghe máy?

Kì lạ.

Cô nhíu nhíu mày cất điện thoại vào rúi, đang định rời đi, chợt thấy bác Long trong vườn cây cảnh, " bác Long, Diệp Thành về chưa?"

" Cậu chủ còn chưa có về đâu ! Cô chủ có việc gì tìm cậu ấy?"

" À, cháu muốn mượn một chiếc xe để dùng." Từ Lạc cười rồi nói tiếp, " Cháu gọi điện cho Diệp Thành, nhưng anh ta không nhận."

Bác Long cười hà hà, ông buông bình nước trên tay xuống, " cô chủ, cô muốn dùng thì cứ lấy dùng, của cậu chính là của cô mà, mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần hỏi cậu làm gì. Chìa khóa xe vẫn ở chỗ cũ đó."

Từ Lạc gật đầu, "cảm ơn Bác Long."

"Không có gì, cô lái xe cẩn thận nhé." Bác Long nhẹ giọng nhắc nhở.

Từ Lạc rời đi sau đó, đến gara xe, vừa lái xe khỏi gara thì lại phát hiện cún con của cô từ khi nào mà lao từ trong nhà ra chắn trước xe của cô.

Từ Lạc xuống xe, " bé cưng, em sao lại theo ra đây, quay về nhà đi."

Chú cún con bất động, ngược lại víu váy của cô, ý không muốn cho cô đi.

Từ Lạc ôm bỗng nó lên, muốn đưa nó vào trong nhà, nhưng cún con càng phản ứng dữ hơn, một mực ăng ẳng kêu lên, chính là không muốn vào nhà.

Từ Lạc cau mày, " bé cưng, hôm nay sao lại không nghe lời rồi."

Bác Long từ vườn cây cảnh đi vào, thấy cảnh này liền bật cười, " Cô chủ, loài chó này rất thông minh, và có cả linh tính, xem ra, nó không muốn cô đi một mình đó."


" Chuyện này..." Từ Lạc vuốt đầu chú cún, " chị đi một chuyến thôi, ba ngày liền về rồi, em ngoan nhé, mau vào nhà."

Nhưng chú cún chính là không muốn, nó sủa còn dữ hơn, thậm chí tru lên, ấu ấu không ngừng.

Bác Long lắc đầu, " cô chủ, hay là mang nó theo đi."

"Cháu mang nó theo, sẽ không tiện." Từ Lạc đáp.

Bác Long thở dài, " haizz, biết là vậy, nhưng hôm nay, bác còn có bà con từ quê lên thăm, sợ không ai chăm sóc nó, người làm trong nhà ít, có mấy người thì họ làm xong việc cũng về rồi, căn bản cũng chỉ có mình bác mà thôi."

Từ Lạc do dự một lát, nhìn đến chú cún trên tay, đôi mắt nó lóng lánh nước, rõ ràng là không muốn rời cô, nói thẳng ra là nó như linh tính chuyện gì đó sẽ xảy đến nguy hiểm nên mới không muốn rời xa cô chủ của nó.

Từ Lạc thở dài, đành thỏa hiệp.." Thôi thì cho em đi với chị vậy, nhóc con không nghe lời này, thật hết cách với em."

Từ Lạc vẫy tay tạm biệt bác Long rồi ôm chú cún lên xe, lái xe rời khỏi Diệp Trạch. Trong lòng dấy lên một loại cảm xúc khó nói được...

Cũng không biết là vì sao cún con của cô lại bất thường như thế.

Bình thường nó chưa bao giờ trở nên ương bướng đến vậy.

Nhắc mới nhớ, con cún này là của mẹ chồng cô, tức mẹ của Diệp Thành mua cho cô khi ngày đầu tiên gả vào nhà họ Diệp.

Bà khi đó thương cô hiền lành, đáng yêu nên mới mua tặng chú cún lông xù này cho cô, để cô có bạn mà quên đi nỗi buốn khi Diệp Thành không ở nhà.

Chú cún này là loại cún lông xù, chân hơi lùn, lại nhỏ con, đặc biệt rất thông minh. Có lẽ nó cũng có cảm giác như cô sao, lo sợ chuyến đi này có gì đó xảy ra..

Vậy nên, hành động của nó ban nãy chính là vì linh tính nên mới cảnh báo cho cô sao?


Từ Lạc một tay lái xe, tay còn lại vuốt ve đám lông xù như bông của chú cún mà cảm thấy cũng an tâm phần nào...

"Bé cưng à, cảm ơn em nhé."

Mặc kệ có chuyện gì, nên làm gì và không nên làm gì, cô đều phải về quê để hoàn thành đạo hiếu cuối với ba mình...

Dẫu sao thì ông ta vẫn là cha của cô..

Cho dù cô biết là sẽ không tốt đẹp gì khi cô quay trở lại cái nơi đau buồn kia, nhưng cô buộc phải về, giải quyết hết thảy mọi việc rồi tính sau. Cô không muốn liên qua gì đến cái đám người thân kia làm gì nữa...

Một đám làm biếng ngồi chờ xung rụng, so với cún bông của cô, cả bọn thua xa...

Chỉ mong rằng, mọi thứ sẽ ổn, nếu thế sau tang lễ, cô sẽ yên tâm mà sống tiếp, không phải lo bận tâm chuyện gì.

Mỗi ngày sống vui vẻ với cún bông. Và nhất là, cô còn vui và đặc biệt hơn khi cô có thêm bảo bảo nữa cơ...

Xe tăng tốc một đường hướng về ngoại ô thủ đô, rồi mất hút trên quốc lộ.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện