Vốn tưởng chuyện của Ngọc Thảo cứ thế mà qua đi. Ai mà ngờ vẫn chưa xong.
Ngày hôm sau, đám người ở RMC lại tiếp tục order.
Địa chỉ ship đồ vẫn ở chỗ cũ. Trên đơn ghi chú kia còn ghi rõ một yêu cầu, "phải để cho chủ quán đích thân đưa."
Ngọc Thảo không có biện pháp, nhìn Từ Lạc một cái. Từ Lạc nhìn đến sắc mặt cô là hiểu ngay, trực tiếp quăng luôn ba chữ, " không nhận order."
Ai biết đám người kia càng dai hơn.
Đơn này không nhận, mấy người này lại order đơn khác, đồ giống nhau, địa chỉ cũng y cũ.
Duy nhất một chi tiết không giống đó là nội dung ghi chú. Trên đó viết tên, điện thoại, địa chỉ gia đình, số thẻ căn cước của Ngọc Thảo, cùng với một dòng chữ, " Bà chủ các người còn không đến, hậu quả tự gánh. Hahaha."
Mặt Ngọc Thảo nhất thời trắng bệch.
Đây chính là gây uy hiếp trắng trợn.
Từ Lạc nhìn thông tin order trên màn hình, trên mặt không tỏ rõ biểu cảm, nhưng trong tay, đã xiết chặt cây bút.
Thật khốn nạn.
Cô không biết mình đã chọc vào ai, vậy mà kẻ kia lại ngang nhiên kiếm cớ gây với cô và Ngọc Thảo.
Nhìn vào đơn hàng cho thấy, đám người kia là nằm lòng tin tức và sinh hoạt của Ngọc Thảo, nếu không nhận đơn, bọn kia nhất định sẽ đối phó với Ngọc Thảo.
Bỉ ổi.
Ngọc Thảo không nói chuyện, vừa ngẩng đầu đã thấy Từ Lạc ra hiệu cho phòng bếp làm đồ. Hai người trầm mặc hồi lâu, Từ Lạc lại từ cửa sổ bếp cầm lấy đồ vừa làm xong, dùng túi takeaway đựng vào, im lặng mà đi ra quầy, tới trước cửa định đi ra ngoài.
Ngọc Thảo vội vàng kéo tay cô lại, " chị Từ, đừng đi."
Từ Lạc hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gỡ tay Ngọc Thảo ra, cô nhàn nhạt nói, " Yên tâm, chị có chừng mực, chị sẽ bảo vệ tốt bản thân."
"Để em đưa cho, chị Từ ở lại đi." Ngọc Thao nói.
Từ Lạc đẩy tay cô bé ra, " Chuyện này phải được giải quyết sớm, yên tâm đi, chị có cách của chị."
Ngọc Thảo lo lắng mà nhìn theo bóng dáng bà bầu Từ Lạc xách túi Takeaway lên xe rời đi.
Từ Lạc bình tĩnh lái xe đến tới BAR RMC kia, nơi này vốn là chi nhánh quan trọng ở Yên Bái, đầu tư cực lớn.
Chỉ một mặt tiền cửa Bar, đã vô cùng rộng lớn xa xỉ, trang trí hết sức xa hoa. Thảm sàn đèn trần, cái nào cũng là trang bị đẳng cấp nhất, sáng lấp lánh, chói mắt vô cùng. Cửa lớn làm thành hình vòm, dùng điêu khắc mà trạm trổ hai bên, trông như lối vào cung điện vua chúa thời Bảo Đại. Tôn quý bức người.
Cô dựa theo số trên đơn hàng gọi qua, " xin chào, takeaway của quý cô đã đưa tới, mời cô xuống lầu lấy."
" Cô đưa lên đi, đưa đến phòng bao vip."
" Tôi để ở quầy lễ tân cho cô."
Giọng nữ xa lạ kia vang lên, hình như là mất kiên nhẫn " Đừng hòng đặt ở lễ tân, không nhìn nội dung trong ghi chú sao? Trực tiếp mang lên phòng vip đi, bọn này không rảnh xuống, hiểu chưa?"
Từ Lạc ngồi trong xe, siết chặt tay lái. Do dự một lúc, cô đành xuống xe.
Vừa đi vào, quản lí ở quầy lễ tân nhìn thấy cô mặc đồng phục Takeaway ở quán trà sữa, liền nhíu mày, " chờ một chút, cô ở đâu đến, đồ để ở lễ tân là được, chỗ chúng tôi không phải ai cũng có thể vào là vào đâu, ra ngoài, ra ngoài đi."
"Người ở Phòng vip bảo tôi đưa lên cho họ, nếu không anh đưa lên giúp tôi." Từ Lạc nghiêm túc.
Quản lý tiếp tân kia cau mày, đang muốn chửi, ai ngờ hắn vừa nhìn thấy số điện thoại trên đơn order, mặt liền biến đổi, " à, ra là mấy vị kia kêu đồ à, vậy cô đi lên đi, nhanh, nhanh, nhanh..."
Từ Lạc nhíu mày, trên mặt có một tia trào phúng, xách đồ đi lên lầu.
Đi tới phòng bao vip kia, cửa đang mở nhỏ, không khép toàn bộ. Lúc này cũng không có ai ở bên trong ca hát, vì vậy những câu từ đối thoại bên trong có thể nghe rõ mồn một.
" Ui dào, cái con nhỏ đó, cô ta chính là một con nhà quê không cha không mẹ, không ai dạy, có phải không tiểu Tâm Nhã?"
" Tiểu Tâm Nhã của chúng ta chính là kim chi ngọc diệp, sinh ra đã ngậm thìa vàng, ai như cái lại cóc ghẻ kia, không biết ở đâu ra mặt dày như vậy, hiện tại cũng chỉ là con shipper nghèo mạt thôi, sao có thể dám đến đây so với em chứ? Tiên sư nó chứ, thật làm cho ông dây cười đau bựng rồi. Hahaha..."
" Hầy...vốn không muốn phản ứng với loại hàng giả này, muốn trách thì trách cô ta không chịu biến về cái vùng nông thôn kia mà ở, lại tới đây cản trở tiểu Tâm Nhã của chúng ta. Loại hàng tham lam tiền bạc này, anh đây vừa nhìn liền thấu, ngoài mặt giả bộ thanh cao vậy thôi, chứ mà các người xem, tôi mà dùng tiền nện cô ta, cô ta lại chẳng cởi váu mà vội ngửa lên xin tôi làm cô ta ấy chứ?"
" Này, anh nói xem, con ả đó sao không biết xấu hổ như vậy? Còn đang quấn chặt lấy Diệp tổng, muốn trèo cao vào hào môn, cũng khôbg nên dùng cách ti tiện đó chứ. ***mẹ anh đây chơi nhiều gái rồi, cũng chưa thấy ai ti tiện như con nhỏ đó, có phải không, Vũ thiếu.?"
Từ Lạc đứng ở cửa rất lâu.
Thanh âm bên trong, có chút quen, có chút xa lạ.
Nhưng cô biết, mấy người kia chính là đang miệt thị phẩm giá của cô. Hôm nay bọn họ chính là muốn nhắm vào Từ Lạc cô đây mà.
Cô nắm chặt chiếc túi Takeway trong tay, nắm tới móng tay găm cả vào da thịt rĩ máu, cô hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh...Được lắm, nếu các người muốn nhắm vào tôi, tôi đấu với các người đến cùng.
duỗi tay trên cửa gõ hai tiếng...
" Xin chào, takeaway, tôi mang đến rồi..."
Ngày hôm sau, đám người ở RMC lại tiếp tục order.
Địa chỉ ship đồ vẫn ở chỗ cũ. Trên đơn ghi chú kia còn ghi rõ một yêu cầu, "phải để cho chủ quán đích thân đưa."
Ngọc Thảo không có biện pháp, nhìn Từ Lạc một cái. Từ Lạc nhìn đến sắc mặt cô là hiểu ngay, trực tiếp quăng luôn ba chữ, " không nhận order."
Ai biết đám người kia càng dai hơn.
Đơn này không nhận, mấy người này lại order đơn khác, đồ giống nhau, địa chỉ cũng y cũ.
Duy nhất một chi tiết không giống đó là nội dung ghi chú. Trên đó viết tên, điện thoại, địa chỉ gia đình, số thẻ căn cước của Ngọc Thảo, cùng với một dòng chữ, " Bà chủ các người còn không đến, hậu quả tự gánh. Hahaha."
Mặt Ngọc Thảo nhất thời trắng bệch.
Đây chính là gây uy hiếp trắng trợn.
Từ Lạc nhìn thông tin order trên màn hình, trên mặt không tỏ rõ biểu cảm, nhưng trong tay, đã xiết chặt cây bút.
Thật khốn nạn.
Cô không biết mình đã chọc vào ai, vậy mà kẻ kia lại ngang nhiên kiếm cớ gây với cô và Ngọc Thảo.
Nhìn vào đơn hàng cho thấy, đám người kia là nằm lòng tin tức và sinh hoạt của Ngọc Thảo, nếu không nhận đơn, bọn kia nhất định sẽ đối phó với Ngọc Thảo.
Bỉ ổi.
Ngọc Thảo không nói chuyện, vừa ngẩng đầu đã thấy Từ Lạc ra hiệu cho phòng bếp làm đồ. Hai người trầm mặc hồi lâu, Từ Lạc lại từ cửa sổ bếp cầm lấy đồ vừa làm xong, dùng túi takeaway đựng vào, im lặng mà đi ra quầy, tới trước cửa định đi ra ngoài.
Ngọc Thảo vội vàng kéo tay cô lại, " chị Từ, đừng đi."
Từ Lạc hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gỡ tay Ngọc Thảo ra, cô nhàn nhạt nói, " Yên tâm, chị có chừng mực, chị sẽ bảo vệ tốt bản thân."
"Để em đưa cho, chị Từ ở lại đi." Ngọc Thao nói.
Từ Lạc đẩy tay cô bé ra, " Chuyện này phải được giải quyết sớm, yên tâm đi, chị có cách của chị."
Ngọc Thảo lo lắng mà nhìn theo bóng dáng bà bầu Từ Lạc xách túi Takeaway lên xe rời đi.
Từ Lạc bình tĩnh lái xe đến tới BAR RMC kia, nơi này vốn là chi nhánh quan trọng ở Yên Bái, đầu tư cực lớn.
Chỉ một mặt tiền cửa Bar, đã vô cùng rộng lớn xa xỉ, trang trí hết sức xa hoa. Thảm sàn đèn trần, cái nào cũng là trang bị đẳng cấp nhất, sáng lấp lánh, chói mắt vô cùng. Cửa lớn làm thành hình vòm, dùng điêu khắc mà trạm trổ hai bên, trông như lối vào cung điện vua chúa thời Bảo Đại. Tôn quý bức người.
Cô dựa theo số trên đơn hàng gọi qua, " xin chào, takeaway của quý cô đã đưa tới, mời cô xuống lầu lấy."
" Cô đưa lên đi, đưa đến phòng bao vip."
" Tôi để ở quầy lễ tân cho cô."
Giọng nữ xa lạ kia vang lên, hình như là mất kiên nhẫn " Đừng hòng đặt ở lễ tân, không nhìn nội dung trong ghi chú sao? Trực tiếp mang lên phòng vip đi, bọn này không rảnh xuống, hiểu chưa?"
Từ Lạc ngồi trong xe, siết chặt tay lái. Do dự một lúc, cô đành xuống xe.
Vừa đi vào, quản lí ở quầy lễ tân nhìn thấy cô mặc đồng phục Takeaway ở quán trà sữa, liền nhíu mày, " chờ một chút, cô ở đâu đến, đồ để ở lễ tân là được, chỗ chúng tôi không phải ai cũng có thể vào là vào đâu, ra ngoài, ra ngoài đi."
"Người ở Phòng vip bảo tôi đưa lên cho họ, nếu không anh đưa lên giúp tôi." Từ Lạc nghiêm túc.
Quản lý tiếp tân kia cau mày, đang muốn chửi, ai ngờ hắn vừa nhìn thấy số điện thoại trên đơn order, mặt liền biến đổi, " à, ra là mấy vị kia kêu đồ à, vậy cô đi lên đi, nhanh, nhanh, nhanh..."
Từ Lạc nhíu mày, trên mặt có một tia trào phúng, xách đồ đi lên lầu.
Đi tới phòng bao vip kia, cửa đang mở nhỏ, không khép toàn bộ. Lúc này cũng không có ai ở bên trong ca hát, vì vậy những câu từ đối thoại bên trong có thể nghe rõ mồn một.
" Ui dào, cái con nhỏ đó, cô ta chính là một con nhà quê không cha không mẹ, không ai dạy, có phải không tiểu Tâm Nhã?"
" Tiểu Tâm Nhã của chúng ta chính là kim chi ngọc diệp, sinh ra đã ngậm thìa vàng, ai như cái lại cóc ghẻ kia, không biết ở đâu ra mặt dày như vậy, hiện tại cũng chỉ là con shipper nghèo mạt thôi, sao có thể dám đến đây so với em chứ? Tiên sư nó chứ, thật làm cho ông dây cười đau bựng rồi. Hahaha..."
" Hầy...vốn không muốn phản ứng với loại hàng giả này, muốn trách thì trách cô ta không chịu biến về cái vùng nông thôn kia mà ở, lại tới đây cản trở tiểu Tâm Nhã của chúng ta. Loại hàng tham lam tiền bạc này, anh đây vừa nhìn liền thấu, ngoài mặt giả bộ thanh cao vậy thôi, chứ mà các người xem, tôi mà dùng tiền nện cô ta, cô ta lại chẳng cởi váu mà vội ngửa lên xin tôi làm cô ta ấy chứ?"
" Này, anh nói xem, con ả đó sao không biết xấu hổ như vậy? Còn đang quấn chặt lấy Diệp tổng, muốn trèo cao vào hào môn, cũng khôbg nên dùng cách ti tiện đó chứ. ***mẹ anh đây chơi nhiều gái rồi, cũng chưa thấy ai ti tiện như con nhỏ đó, có phải không, Vũ thiếu.?"
Từ Lạc đứng ở cửa rất lâu.
Thanh âm bên trong, có chút quen, có chút xa lạ.
Nhưng cô biết, mấy người kia chính là đang miệt thị phẩm giá của cô. Hôm nay bọn họ chính là muốn nhắm vào Từ Lạc cô đây mà.
Cô nắm chặt chiếc túi Takeway trong tay, nắm tới móng tay găm cả vào da thịt rĩ máu, cô hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh...Được lắm, nếu các người muốn nhắm vào tôi, tôi đấu với các người đến cùng.
duỗi tay trên cửa gõ hai tiếng...
" Xin chào, takeaway, tôi mang đến rồi..."
Danh sách chương