Editor: demcodon

Lao động miễn phí sao lại không cần, Sở Từ cũng sẽ không ngốc đến mức đuổi người ra. Dù sao bất quá chỉ là chuyện một chút đồ ăn và mấy ký gạo.

Sau khi nàng vui tươi hớn hở đồng ý, Từ Vân Liệt lập tức bắt đầu đi nhậm chức. Hạt giống cây chàm này phải gieo theo hàng, chỉ cần rải hạt giống thành các hàng dài, giữ một khoảng cách nhất định giữa các hàng là được. Các hạt giống được được xử lý trước đó, lại có hơi thở lá cây linh thụ. Ngay cả phân cũng có thể tiết kiệm.

Người đàn ông này làm việc nông còn nhanh nhẹn hơn phụ nữ một chút. Trước khi Từ Vân Liệt chưa đi lính cũng xuất thân từ gia đình nhà nông, những việc này đối với hắn là dễ như trở bàn tay. Sở Từ nhìn hắn làm thuận tay bảo cũng đương nhiên, một chút cũng không có áp lực trong lòng.

Từ Đại cực kỳ yêu thương Từ Nhị. Hiện tại chịu giúp nàng như vậy không chừng chính là muốn nhân cơ hội thu mua, cũng có thể thuận lợi dẫn Từ Nhị về từ chỗ nàng. Nể tình con người của Từ Đại coi như không tệ. Nếu hắn xác định muốn dẫn Từ Nhị đi thì nàng cũng sẽ cho hắn mặt mũi, không đáng so đo như vậy. Chỉ là người có thể đi nhưng nàng sẽ không chịu thiệt, đền bù những mặt khác tuyệt đối không thể thiếu.

Ngược lại không phải nàng lòng tham, mà là sau khi vô duyên cứu một người bị hủy danh dự. Tương lai muốn tìm người đàn ông không tệ cũng hơi khó khăn. Dù sao cũng phải bồi thường một chút.

Lúc làm việc cũng đã giữa trưa. Chờ hai người dừng lại mặt trời đã xuống núi. Nhưng có Từ Đại giúp đỡ nên tiến độ rất nhanh. Sở Từ làm việc không phải tốn sức. Cho nên căn bản là không cảm giác được mệt.

Nếu đã nói bao cơm thì không có đạo lý quỵt nợ. Sở Từ nấu một nồi cơm to, làm một món canh trứng và một món cải chua, thêm vài món dưa muối và đậu phộng, đến quầy bán quà vặt mua 2 lạng rượu, chuẩn bị ổn thỏa. Từ Vân Liệt ban đầu không muốn vào cửa nhà Sở Từ. Nhưng nhìn trời vẫn chưa tối cho nên cũng không nghĩ nhiều. Nhưng sau khi nhìn thấy Sở Từ tay chân nhanh nhẹn chuẩn bị xong đồ ăn trong lòng cũng nhịn không được ngạc nhiên.

"Không ăn rau dại?" Từ Vân Liệt hỏi một câu.

"Rau dại có độc, sao có thể ăn mỗi ngày chứ? Lương thực tồn trong nhà vẫn còn không ít. Nếu không đủ em lại đi nấu thêm, đừng khách khí." Sở Từ sảng khoái nói.

Trong mắt Từ Vân Liệt hiện lên một tia thất vọng. Trong đầu hắn yên lặng, lỗ tai không nghe thấy cái gì. Trước đó còn cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao hắn cũng không thích tranh cãi ầm ĩ. Nhưng hiện tại lại cảm giác không thoải mái, nhiều năm không gặp trong lòng hắn vẫn rất muốn tâm sự với cô bé này nhiều hơn. Hơn nữa, Sở Từ cũng không đi học, không biết viết chữ. Hai người ngay cả cách trao đổi khác cũng không có.

"Dưa muối cho anh là được, còn lại hai món này tự em ăn đi. Rượu này... anh không uống. Ngày mai cũng đừng chuẩn bị, tiết kiệm tiền còn không bằng mua cho bản thân quần áo mới." Từ Vân Liệt đổi chỗ thức ăn ở trước mặt, lại nhìn quần áo mặc trên người cô.

Đều là quần áo cũ, hơn nữa dài rộng rất không hợp với cơ thể. Cô bé tuổi này đều thích cái đẹp. Lúc hắn từ trong thành phố về nhìn thấy những cô gái đó mặc đủ loại váy, ước gì có thể trang điểm cho mình giống như tiên nữ.

Dù sao là thằng hai có lỗi với cô, bây giờ hắn cũng muốn trợ cấp một chút. Nhưng thằng hai không ở nhà, quan hệ này không thể tốt quá mức.

Sở Từ cũng không khách khí, Từ Vân Liệt không ăn vậy nàng nhét hết vào trong bụng. Ngay cả rượu cũng vậy, mua cũng đã mua, lại không thể trả lại.

Rượu này khá mạnh, nhưng Sở Từ cũng không rót một chung. Kiếp trước tửu lượng của nàng có thể so sánh với tất cả đàn ông trong quân doanh. Mặc dù bây giờ thay đổi một thân xác khác nhưng có nội tâm mạnh mẽ hơn. Tửu lượng này cũng không nhỏ hơn trước kia bao nhiêu.

Trong tay cô cầm một chung rượu nhỏ, không ngừng rót vào miệng, một chung một hớp. Từ Vân Liệt nhìn mà mí mắt giật lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện