Editor: demcodon

Vừa rồi Sở Từ vẫn luôn nói chuyện với Thôi Hương Như. Cho nên không biết được lý do tại sao Hoàng Kiến Tân ăn trộm đồ. Trên đường trở về lại nghe người khác nói chuyện mới xem như hoàn toàn hiểu được.

Hoàng Kiến Tân sở dĩ sẽ làm như thế cũng không phải tất cả là vì đi học. Lý do chính vẫn là lo lắng trên tay không có tiền về sau sẽ bị Tôn Bách Linh áp bức. Mặc dù trước kia cuộc sống của nhà họ Hoàng rất khó khăn. Nhưng bởi vì là đứa con trai duy nhất trong nhà đi học không tệ nên mẹ tự nhiên là không làm cho gã chịu một chút uất ức. Nhưng sau khi Tôn Bách Linh gả vào cửa, thậm chí không thể đếm được mẹ nói gì. Cho nên Hoàng Kiến Tân mới bắt đầu hoài nghi về cuộc sống trong tương lai.

Sở Từ nhịn không được nghĩ đến mấy ngày trước đó gã nói muốn muốn kết hôn với nàng, lại rất ngưỡng mộ Tôn Bách Linh.

Người kiêu ngạo như Hoàng Kiến Tân bị buộc đến cầu xin nàng, có thể thấy được trong lòng gã chịu áp lực lớn đến bao nhiêu. Nhưng nàng thật ra không cảm thấy Tôn Bách Linh làm sai cái gì. Dù sao nếu Tôn Bách Linh không đủ mạnh chỉ sợ cũng đi theo con đường cũ của Thôi Hương Như. Đối mặt với cả nhà dì Hoàng ích kỷ, cô lo lắng nhiều cho bản thân một chút cũng là nên.

"Em Sở..." Sở Từ mới về nhà, phía sau lại vang lên giọng Tôn Bách Linh.

Nàng vừa xoay người thì nhìn thấy Tôn Bách Linh cầm một cái rổ đi tới nhét rổ vào trong tay nàng, hơi khó xử nói: "Bởi vì em chồng chị liên lụy em bị người vu oan, thật sự là xin lỗi. Nhưng mẹ chồng của chị là loại người nào em cũng biết. Có một số việc chị thật sự không ngăn cản được..."

"Chị có ý gì?" Sở Từ và Thôi Hương Như đều sửng sốt.

"Kỳ thật chuyện Kiến Tân muốn kết hôn với em chị cũng biết. Lúc nó chưa đi tìm em đã thổi gió cho người trong nhà, chỉ là không nghĩ tới em sẽ từ chối. Mẹ chồng chị mặc dù cảm thấy chị hại Kiến Tân, nhưng bà không có cách nào làm gì chị. Cho nên cũng chỉ có thể đối phó em, chính là vừa rồi đi tìm thôn trường nói chuyện này, ý là không cho em ở từ đường nữa." Tôn Bách Linh áy náy nói.

Thôi Hương Như vừa nghe nhất thời sốt ruột: "A Từ, vậy phải làm sao đây?"

Một mình Sở Từ thì không sao, nhưng còn đứa em trai nữa. Lúc tan học về nhà thì không có chỗ ở thì làm sao bây giờ? "Đừng nóng vội." Sở Từ vỗ tay chị an ủi một tiếng.

Tôn Bách Linh giương mắt lại nhìn Thôi Hương Như mấy lần, không biết nên nói là chán ghét hay thích, chỉ thản nhiên nói: "Tính tình của Kiến Dân tôi biết, không phải người đáng tin. Mẹ chồng không muốn làm cho tôi sống tốt, không chừng sẽ xuống tay từ trên người cô..."

Ngụ ý coi như là cảnh cáo Thôi Hương Như. Hoàng Kiến Dân có khả năng tìm chị nói chuyện yêu đương. Đến lúc đó chị đừng nối lại tình xưa.

Thôi Hương Như căm thù nhà họ Hoàng đến tận xương tuỷ, nhất thời lạnh mặt nói: "Quản tốt đàn ông của cô là được. Dù sao tôi ước gì có thể tránh đi."

"Vậy là tốt rồi." Tôn Bách Linh cũng không nói nhiều, lúc này mới quay đầu rời đi.

Sở Từ nhìn thái độ của cô xem như hiểu được Tôn Bách Linh nhìn như là tới giúp nàng. Trên thực tế cũng là muốn nhìn xem trong lòng Thôi Hương Như nghĩ thế nào. Vạn nhất Thôi Hương Như còn tâm tư với Hoàng Kiến Dân. Đến lúc đó chính là tình chàng ý thiếp, thật không có chuyện gì của Tôn Bách Linh. Huống chi trên người Thôi Hương Như cũng không thiếu tiền, hơn 1000 đồng vẫn phải có. Đến lúc đó cũng có thể trở thành chỗ dựa cho mẹ con họ Hoàng chống lại cô.

Nhưng Thôi Hương Như này có chuyện gì đều hiện ở trên mặt. Nếu chị cực kỳ chán ghét nhà họ Hoàng, đó chính là thật sự. Cho nên Tôn Bách Linh tin tưởng không nghi ngờ.

Sở Từ thở dài một hơi, ai nói người trong thôn này chỉ thật thà chất phác? Nếu như có người uy hiếp đến địa vị và gia đình của bọn họ, vậy tâm nhãn lập tức còn nhiều hơn tổ ong vò vẽ. Tất nhiên, mặc kệ nói như thế nào Tôn Bách Linh coi như là báo tin cho nàng biết trước, có thể làm cho nàng chuẩn bị trước một chút, miễn cho đến lúc đó trở tay không kịp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện