Editor: demcodon
Thôn trưởng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng dứt khoát giữ Sở Từ và Hoắc thần tiên ở lại ăn chung bữa cơm rau dưa.
Sở Từ và Hoắc thần tiên là trước mặt không ít người xách theo đồ đến nhà, qua lâu như vậy còn chưa có đi ra, lại nhìn thấy khói bếp trong nhà thôn trưởng bốc lên. Hàng xóm nhất thời đều biết chuyện thôn trưởng giữ Sở Từ ở lại ăn cơm, trong lòng một đám cũng đều càng thêm tò mò.
"Mấy bà nói Hoắc thần tiên dẫn theo Sở Từ đến tìm thôn trưởng làm chi? Có thể là muốn nhờ thôn trưởng giúp giới thiệu đàn ông hay không?" Những người phụ nữ ở gần đó xúm lại và bắt đầu tám chuyện.
"Nếu không phải vừa rồi nhìn gương mặt kia hơi giống Sở Đường thì tôi thiếu chút nữa không nhận ra đó là Sở Từ! Con bé này sao đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy? Họ hàng và bạn bè nhà họ Từ đều mong nó ngày càng xấu đi để cho Từ Đại ghét bỏ. Bây giờ thì tốt rồi, Từ Đại còn không càng coi thường người khác sao?" Một người bên cạnh nhịn không được hơi ngạc nhiên nói.
Bà vừa nói ra câu này thì lập tức có người cười: "Chỗ nào mà đột nhiên trở nên xinh đẹp? Mỗi ngày tôi đều phải đến nhà Hoắc thần tiên lấy thuốc. Mỗi lần đến đều thấy Sở Từ bận rộn đến mức cả người mồ hôi đầm đìa. Nó thật chăm chỉ, muốn ốm xuống cũng không khó khăn. Mấy bà là mấy tháng không nhìn thấy nó mới có thể cảm thấy ngạc nhiên..."
Người khác vừa nghe càng thêm không nhịn được thở dài, mỗi năm có rất nhiều chuyện kỳ lạ. Sở Từ đã lười biếng mười mấy năm, đột nhiên lại thông suốt quả thực càng làm cho người cảm thấy khó tin hơn vạn tuế ra hoa*.
(*Vạn tuế ra hoa: là những thứ rất hiếm hoặc cực kỳ khó đạt được.)
Nhà thôn trưởng coi như khá giả. Bởi vậy bữa cơm này ăn cũng không tệ. Bây giờ mặc dù Sở Từ hơi ốm, nhưng khẩu phần ăn cũng không giảm một chút; không chỉ có như thế, tốc độ ăn cơm nhanh mà tao nhã. Một nửa bàn đồ ăn đều vào bụng nàng, còn thôn trưởng chưa nhìn ra, chỉ cảm thấy là bà nhà nấu ít đồ ăn.
"Năm người này không khó tìm, nhưng muốn chọn người thành thật và chăm chỉ. Bác nghĩ tới nghĩ lui thật ra chọn được mấy người..." Nói xong, y tìm giấy bút viết tên xuống, nói tiếp: "Năm người phụ nữ này đều là những người chăm chỉ nhất trong thôn chúng ta. Trước kia chưa mở cửa ra, bọn họ là những người kiếm được nhiều điểm công nhiều nhất. Bác bảo đảm, bọn họ sẽ không gây chuyện. Nếu thật sự có tâm tư không chính đáng cháu cứ việc tới tìm bác. Bác sẽ xử lý bọn họ!"
Sở Từ nhìn tên những người đó cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Năm người này đã lập gia đình, thật sự là những người phụ nữ có danh tiếng tốt trong thôn. Nàng nếu muốn thuê người khẳng định cũng sẽ tự mình đi hỏi thăm trước đó một chút. Cho nên trước mắt thấy được tên năm người này trong lòng cũng yên lòng.
"Có những lời này của bác là được." Sở Từ cười, vừa nói chuyện vừa kính thôn trưởng một ly.
Sau khi chọn người xong còn phải chọn địa điểm. Dù sao diện tích nhà mới của nàng cũng có hạn. Nếu đổi thành xưởng khó tránh khỏi sẽ lộn xộn. Thôn trưởng uống rượu Sở Từ mang đến. Sau khi uống đến choáng váng dứt khoát kêu người mời bí thư thôn đến chính thức nói chuyện. Lúc này lập tức chọn ra địa điểm, vị trí cách nhà mới của Sở Từ chưa đến trăm mét. Gần đó không phải là đất khai hoang, cũng sẽ không có người thường xuyên qua lại. Bởi vậy nếu như có động tĩnh gì Sở Từ có thể rất nhanh biết.
Khi Sở Từ ra khỏi nhà thôn trưởng thì trời đã tối. Một lít rượu bị một mình nàng uống hết một nửa. Tửu lượng của thôn trưởng cũng không tốt, hiện tại ước chừng không phân rõ đông tây nam bắc. Sở Từ thì khác, sắc mặt trắng lộ ra hồng, ngoại trừ bước chân hơi loạng choạng thì không nhìn ra một chút men say; càng làm cho Hoắc thần tiên ngạc nhiên, cũng không biết có nên khen cô hay không.
"Rượu này chính là thuốc độc cho đường ruột. Sau này vẫn nên uống ít..." Hoắc thần tiên nhìn tính tình tùy ý của Sở Từ, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói.
Đối với lời nói của ông, Sở Từ vẫn luôn nghe xong đặt ở trong lòng. Về phần có thể thực hiện được hay không còn tùy thuộc vào vấn đề. Bởi vậy lập tức dứt khoát gật đầu; càng làm cho Hoắc thần tiên nhịn không được thở dài: Đây chỗ nào là con bé chứ? May mắn Hạnh Quả nhà ông không phải như thế, bằng không tương lai khó tìm được nhà chồng.
Thôn trưởng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng dứt khoát giữ Sở Từ và Hoắc thần tiên ở lại ăn chung bữa cơm rau dưa.
Sở Từ và Hoắc thần tiên là trước mặt không ít người xách theo đồ đến nhà, qua lâu như vậy còn chưa có đi ra, lại nhìn thấy khói bếp trong nhà thôn trưởng bốc lên. Hàng xóm nhất thời đều biết chuyện thôn trưởng giữ Sở Từ ở lại ăn cơm, trong lòng một đám cũng đều càng thêm tò mò.
"Mấy bà nói Hoắc thần tiên dẫn theo Sở Từ đến tìm thôn trưởng làm chi? Có thể là muốn nhờ thôn trưởng giúp giới thiệu đàn ông hay không?" Những người phụ nữ ở gần đó xúm lại và bắt đầu tám chuyện.
"Nếu không phải vừa rồi nhìn gương mặt kia hơi giống Sở Đường thì tôi thiếu chút nữa không nhận ra đó là Sở Từ! Con bé này sao đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy? Họ hàng và bạn bè nhà họ Từ đều mong nó ngày càng xấu đi để cho Từ Đại ghét bỏ. Bây giờ thì tốt rồi, Từ Đại còn không càng coi thường người khác sao?" Một người bên cạnh nhịn không được hơi ngạc nhiên nói.
Bà vừa nói ra câu này thì lập tức có người cười: "Chỗ nào mà đột nhiên trở nên xinh đẹp? Mỗi ngày tôi đều phải đến nhà Hoắc thần tiên lấy thuốc. Mỗi lần đến đều thấy Sở Từ bận rộn đến mức cả người mồ hôi đầm đìa. Nó thật chăm chỉ, muốn ốm xuống cũng không khó khăn. Mấy bà là mấy tháng không nhìn thấy nó mới có thể cảm thấy ngạc nhiên..."
Người khác vừa nghe càng thêm không nhịn được thở dài, mỗi năm có rất nhiều chuyện kỳ lạ. Sở Từ đã lười biếng mười mấy năm, đột nhiên lại thông suốt quả thực càng làm cho người cảm thấy khó tin hơn vạn tuế ra hoa*.
(*Vạn tuế ra hoa: là những thứ rất hiếm hoặc cực kỳ khó đạt được.)
Nhà thôn trưởng coi như khá giả. Bởi vậy bữa cơm này ăn cũng không tệ. Bây giờ mặc dù Sở Từ hơi ốm, nhưng khẩu phần ăn cũng không giảm một chút; không chỉ có như thế, tốc độ ăn cơm nhanh mà tao nhã. Một nửa bàn đồ ăn đều vào bụng nàng, còn thôn trưởng chưa nhìn ra, chỉ cảm thấy là bà nhà nấu ít đồ ăn.
"Năm người này không khó tìm, nhưng muốn chọn người thành thật và chăm chỉ. Bác nghĩ tới nghĩ lui thật ra chọn được mấy người..." Nói xong, y tìm giấy bút viết tên xuống, nói tiếp: "Năm người phụ nữ này đều là những người chăm chỉ nhất trong thôn chúng ta. Trước kia chưa mở cửa ra, bọn họ là những người kiếm được nhiều điểm công nhiều nhất. Bác bảo đảm, bọn họ sẽ không gây chuyện. Nếu thật sự có tâm tư không chính đáng cháu cứ việc tới tìm bác. Bác sẽ xử lý bọn họ!"
Sở Từ nhìn tên những người đó cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Năm người này đã lập gia đình, thật sự là những người phụ nữ có danh tiếng tốt trong thôn. Nàng nếu muốn thuê người khẳng định cũng sẽ tự mình đi hỏi thăm trước đó một chút. Cho nên trước mắt thấy được tên năm người này trong lòng cũng yên lòng.
"Có những lời này của bác là được." Sở Từ cười, vừa nói chuyện vừa kính thôn trưởng một ly.
Sau khi chọn người xong còn phải chọn địa điểm. Dù sao diện tích nhà mới của nàng cũng có hạn. Nếu đổi thành xưởng khó tránh khỏi sẽ lộn xộn. Thôn trưởng uống rượu Sở Từ mang đến. Sau khi uống đến choáng váng dứt khoát kêu người mời bí thư thôn đến chính thức nói chuyện. Lúc này lập tức chọn ra địa điểm, vị trí cách nhà mới của Sở Từ chưa đến trăm mét. Gần đó không phải là đất khai hoang, cũng sẽ không có người thường xuyên qua lại. Bởi vậy nếu như có động tĩnh gì Sở Từ có thể rất nhanh biết.
Khi Sở Từ ra khỏi nhà thôn trưởng thì trời đã tối. Một lít rượu bị một mình nàng uống hết một nửa. Tửu lượng của thôn trưởng cũng không tốt, hiện tại ước chừng không phân rõ đông tây nam bắc. Sở Từ thì khác, sắc mặt trắng lộ ra hồng, ngoại trừ bước chân hơi loạng choạng thì không nhìn ra một chút men say; càng làm cho Hoắc thần tiên ngạc nhiên, cũng không biết có nên khen cô hay không.
"Rượu này chính là thuốc độc cho đường ruột. Sau này vẫn nên uống ít..." Hoắc thần tiên nhìn tính tình tùy ý của Sở Từ, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói.
Đối với lời nói của ông, Sở Từ vẫn luôn nghe xong đặt ở trong lòng. Về phần có thể thực hiện được hay không còn tùy thuộc vào vấn đề. Bởi vậy lập tức dứt khoát gật đầu; càng làm cho Hoắc thần tiên nhịn không được thở dài: Đây chỗ nào là con bé chứ? May mắn Hạnh Quả nhà ông không phải như thế, bằng không tương lai khó tìm được nhà chồng.
Danh sách chương