Editor: demcodon
Nếu không phải tiểu hòa thượng Ngộ Trần là hư thể, hơn nữa còn là đứa trẻ. Sở Từ thật sự muốn đánh cậu một trận.
"Ngộ Trần, nếu cậu dám tụng kinh lung tung có tin tôi quay lại ném chút thuốc độc hay không?" Sở Từ nói uy hiếp ở trong lòng.
Ngộ Trần tụng kinh văn ra đều phải tiêu hao công đức của nàng. Mặc dù gần đây nàng dựa vào hạng mục dược lý kiếm được nhiều tiền, công đức cũng nhiều. Nhưng một linh quả tiếp theo cần nhiều công đức hơn trái đầu tiên không biết bao nhiêu lần. Sao có thể lãng phí lung tung chứ? Hơn nữa, công đức dùng ở trên linh thụ còn có thể mọc ra lá. Lá cây càng nhiều thì ruộng thuốc của nàng càng có lợi. Nếu đưa cho Tần Thất kia dùng miễn phí nàng sẽ tức giận đến mức hộc máu mà chết.
Tiểu hòa thượng im lặng một chút nói: "Công đức không có thì có thể kiếm lại. Nhưng nếu có thể làm cho kẻ hư hỏng quay đầu..."
"Đánh rắm, đã làm chuyện xấu còn muốn quay đầu?" Sở Từ bĩu môi, những lời này căn bản sẽ không hợp lý.
Mặc dù nàng có sát khí nặng, nhưng đời trước cũng không phải làm chuyện xấu. Những sát khí đó không thể không bị lây dính một số thứ không tốt khi bảo vệ cho dân chúng mà thôi. Mặc dù là như thế, bây giờ nàng còn phải nhận hết hạn chế chậm rãi cải tạo. Thậm chí cha mẹ và em trai đời trước đều phải chuộc tội thay nàng. Vậy tại sao Tần Thất kia có thể trực tiếp hưởng đặc ân của tiểu hòa thượng? "Nhóc hòa thượng, người làm chuyện sai thì phải chịu trừng phạt giác ngộ. Phật tổ chẳng lẽ không dạy cậu cái gì là báo ứng sao?" Sở Từ nói xong một câu lại nói tiếp: "Dù sao chuyện này cậu đừng quan tâm, tôi không lấy tính mạng của ông ấy. Chẳng qua là ném chút thuốc mà thôi, ít nhúng tay đi, lại càng đừng lãng phí công đức tôi cực khổ tích góp được. Nếu không chúng ta dứt khoát cắt đứt. Dù sao tiểu hòa thượng hào phóng như cậu, tôi không nuôi nổi."
Tiểu hòa thượng ngẩn ngơ, nhìn dáng vẻ hơi đáng thương.
"Tôi biết cậu có lòng tốt. Nhưng cậu cũng không thể đứng ở góc độ của người xấu nghĩ đến chuyện đó đúng không? Nghĩ lại dì của tôi, bà chưa từng làm chuyện xấu gì đã bị hành hạ nửa chết nửa sống. Bà không phải càng uất ức sao?" Sở Từ thấy dáng vẻ kia của cậu thái độ dịu lại.
"A di đà Phật..." Tiểu hòa thượng thở dài một tiếng. Nữ thí chủ kia xác thực rất thảm. Tuy nói nhân kiếp trước là quả kiếp này. Nhưng nhân quả đều không tính rõ, cuối cùng phải nhìn hiện tại.
"Trăm ngàn đừng tùy tiện tụng kinh. Nếu cậu đồng ý với tôi điều này, tôi sẽ làm một món đồ chơi cơ quan tặng cho cậu, đừng cho là tôi không biết cậu thích mấy thứ đó." Sở Từ lặp lại một lần.
Nàng dễ dàng tích góp được một chút công đức sao?
Ánh mắt của tiểu hòa thượng sáng ngời, suy nghĩ một hồi mới bình tĩnh nói: "Tiểu tăng sẽ kiềm chế."
Cậu nhất định cũng sẽ giữ một chút công đức dự phòng, miễn cho một ngày nào đó Sở Từ nhịn không được thật sự giết người, hai tay dính máu. Đến lúc đó, nếu cậu cũng không đủ công đức dùng để siêu độ vong hồn độ hóa sát khí của nàng, vậy chẳng phải kiếm củi ba năm đốt một tiếng sao.
Về phần những đồ chơi cơ quan này... khóe miệng tiểu hòa thượng cong cong, đôi mắt lóe sáng.
Sở Từ nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu không khỏi liếc mắt coi thường một cái, nhớ đến mấy đại cao tăng trước đây oai phong lẫm liệt như thế nào, không nghĩ tới tu vi hóa thành người còn có một mặt ngây thơ như vậy. Nhưng mặc dù không giống như cao tăng, nhưng cũng coi như đáng yêu, xinh đẹp hơn mấy ông lão râu dài kia...
Chuyện tiểu hòa thượng thích món đồ chơi không phải bí mật, thật sự là cậu nhóc này quá chân thật, căn bản không biết che dấu cảm xúc của mình. Mỗi lần thấy nàng làm những đồ chơi cơ quan này, đó là một dáng vẻ rất hứng thú. Có đôi khi đôi mắt nhìn đến ngây người. Ngay cả kinh văn bình thường không rời miệng cũng không tụng, muốn cho nàng không thèm để ý cũng khó.
Có lời nói này của tiểu hòa thượng, Sở Từ cũng coi như yên tâm.
Sau khi trở về lập tức bắt đầu khởi công. Mà lúc này, trong thôn họ Tần lại bắt đầu xuất hiện những cảnh tượng kỳ quái.
Nếu không phải tiểu hòa thượng Ngộ Trần là hư thể, hơn nữa còn là đứa trẻ. Sở Từ thật sự muốn đánh cậu một trận.
"Ngộ Trần, nếu cậu dám tụng kinh lung tung có tin tôi quay lại ném chút thuốc độc hay không?" Sở Từ nói uy hiếp ở trong lòng.
Ngộ Trần tụng kinh văn ra đều phải tiêu hao công đức của nàng. Mặc dù gần đây nàng dựa vào hạng mục dược lý kiếm được nhiều tiền, công đức cũng nhiều. Nhưng một linh quả tiếp theo cần nhiều công đức hơn trái đầu tiên không biết bao nhiêu lần. Sao có thể lãng phí lung tung chứ? Hơn nữa, công đức dùng ở trên linh thụ còn có thể mọc ra lá. Lá cây càng nhiều thì ruộng thuốc của nàng càng có lợi. Nếu đưa cho Tần Thất kia dùng miễn phí nàng sẽ tức giận đến mức hộc máu mà chết.
Tiểu hòa thượng im lặng một chút nói: "Công đức không có thì có thể kiếm lại. Nhưng nếu có thể làm cho kẻ hư hỏng quay đầu..."
"Đánh rắm, đã làm chuyện xấu còn muốn quay đầu?" Sở Từ bĩu môi, những lời này căn bản sẽ không hợp lý.
Mặc dù nàng có sát khí nặng, nhưng đời trước cũng không phải làm chuyện xấu. Những sát khí đó không thể không bị lây dính một số thứ không tốt khi bảo vệ cho dân chúng mà thôi. Mặc dù là như thế, bây giờ nàng còn phải nhận hết hạn chế chậm rãi cải tạo. Thậm chí cha mẹ và em trai đời trước đều phải chuộc tội thay nàng. Vậy tại sao Tần Thất kia có thể trực tiếp hưởng đặc ân của tiểu hòa thượng? "Nhóc hòa thượng, người làm chuyện sai thì phải chịu trừng phạt giác ngộ. Phật tổ chẳng lẽ không dạy cậu cái gì là báo ứng sao?" Sở Từ nói xong một câu lại nói tiếp: "Dù sao chuyện này cậu đừng quan tâm, tôi không lấy tính mạng của ông ấy. Chẳng qua là ném chút thuốc mà thôi, ít nhúng tay đi, lại càng đừng lãng phí công đức tôi cực khổ tích góp được. Nếu không chúng ta dứt khoát cắt đứt. Dù sao tiểu hòa thượng hào phóng như cậu, tôi không nuôi nổi."
Tiểu hòa thượng ngẩn ngơ, nhìn dáng vẻ hơi đáng thương.
"Tôi biết cậu có lòng tốt. Nhưng cậu cũng không thể đứng ở góc độ của người xấu nghĩ đến chuyện đó đúng không? Nghĩ lại dì của tôi, bà chưa từng làm chuyện xấu gì đã bị hành hạ nửa chết nửa sống. Bà không phải càng uất ức sao?" Sở Từ thấy dáng vẻ kia của cậu thái độ dịu lại.
"A di đà Phật..." Tiểu hòa thượng thở dài một tiếng. Nữ thí chủ kia xác thực rất thảm. Tuy nói nhân kiếp trước là quả kiếp này. Nhưng nhân quả đều không tính rõ, cuối cùng phải nhìn hiện tại.
"Trăm ngàn đừng tùy tiện tụng kinh. Nếu cậu đồng ý với tôi điều này, tôi sẽ làm một món đồ chơi cơ quan tặng cho cậu, đừng cho là tôi không biết cậu thích mấy thứ đó." Sở Từ lặp lại một lần.
Nàng dễ dàng tích góp được một chút công đức sao?
Ánh mắt của tiểu hòa thượng sáng ngời, suy nghĩ một hồi mới bình tĩnh nói: "Tiểu tăng sẽ kiềm chế."
Cậu nhất định cũng sẽ giữ một chút công đức dự phòng, miễn cho một ngày nào đó Sở Từ nhịn không được thật sự giết người, hai tay dính máu. Đến lúc đó, nếu cậu cũng không đủ công đức dùng để siêu độ vong hồn độ hóa sát khí của nàng, vậy chẳng phải kiếm củi ba năm đốt một tiếng sao.
Về phần những đồ chơi cơ quan này... khóe miệng tiểu hòa thượng cong cong, đôi mắt lóe sáng.
Sở Từ nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu không khỏi liếc mắt coi thường một cái, nhớ đến mấy đại cao tăng trước đây oai phong lẫm liệt như thế nào, không nghĩ tới tu vi hóa thành người còn có một mặt ngây thơ như vậy. Nhưng mặc dù không giống như cao tăng, nhưng cũng coi như đáng yêu, xinh đẹp hơn mấy ông lão râu dài kia...
Chuyện tiểu hòa thượng thích món đồ chơi không phải bí mật, thật sự là cậu nhóc này quá chân thật, căn bản không biết che dấu cảm xúc của mình. Mỗi lần thấy nàng làm những đồ chơi cơ quan này, đó là một dáng vẻ rất hứng thú. Có đôi khi đôi mắt nhìn đến ngây người. Ngay cả kinh văn bình thường không rời miệng cũng không tụng, muốn cho nàng không thèm để ý cũng khó.
Có lời nói này của tiểu hòa thượng, Sở Từ cũng coi như yên tâm.
Sau khi trở về lập tức bắt đầu khởi công. Mà lúc này, trong thôn họ Tần lại bắt đầu xuất hiện những cảnh tượng kỳ quái.
Danh sách chương