Editor: demcodon

Rất nhiều người vốn dĩ cảm thấy hứng thú với chuyện lạ về đầu trâu mặt ngựa thần kỳ này. Bây giờ lại xảy ra một ví dụ thực tế xung quanh bọn họ, tự nhiên không thể thiếu hỏi thăm nhiều hơn. Mùa đông sắp đến, mỗi ngày cũng rãnh rỗi hơn, nam nữ mỗi nhà đều thích xúm lại một chỗ nói chuyện trời đất. Cho nên Tần Thất nhất thời thành chuyện mọi người nói đến sau khi ăn cơm xong.

Ngay cả thôn Thiên Trì cũng có người nhìn thấy Sở Từ thì tiến lên ân cần thăm hỏi hai câu, thuận tiện nói chuyện lạ thôn họ Tần này.

Mà Sở Từ ai đến cũng không từ chối. Nhưng cố tình muốn nói lại thôi, dáng vẻ không thể nói với người ngoài càng gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người.

Sở Từ nói điên rồ với bà Tần về kỳ hạn ba ngày. Kết quả không ngoài dự đoán, người thôn họ Tần trong thời hạn cuối cùng tự mình kêu người đưa Sở Tú Trinh đến. Thậm chí đặc biệt dùng xe trong thôn đưa, còn mua không ít lương thực dầu, gạo, bột mì; càng bọc Sở Tú Trinh đến kín mít. Tần Trường Tố trông ở bên cạnh, gương mặt nhỏ nhắn cực đỏ, trông rất đẹp.

"Em họ!" Tần Trường Tố nhảy xuống xe tay Sở Từ: "Chị dẫn mẹ chị đến..."

Ngay trước mặt người khác cô khó mà nói lời cảm ơn, nhưng trong mắt lại có thể nhìn ra.

Đôi tay của Tần Trường Tố trắng nõn mềm mại. Sở Từ nhìn hơi sửng sốt, vẻ mặt hâm mộ nhéo hai cái. Lúc này mới quay đầu nhìn người khác, làm bộ như không hiểu chuyện nói: "Mấy người là..."

Người dẫn đầu hơi xấu hổ cười nói: "Chúng tôi đều là người thôn họ Tần, giúp Trường Bình và Trường Tố đưa mẹ đến đây... Chính là dì của cháu, tình hình của cô ấy sẽ không khỏe nếu còn ở lại thôn chúng tôi dưỡng bệnh. Cho nên muốn chờ cô ấy hoàn toàn khỏe hẳn mới mời cô ấy trở về. Trong khoảng thời gian này cần phải làm phiền cháu."

"Em họ, em gọi ông ấy bác Tần là được, lời ông ấy nói có tác dụng, là con trai của thôn trưởng..." Tần Trường Tố nói nhỏ bên tai em họ một câu.

Bác Tần này cười khổ. Thậm chí không chỉ có ông, sắc mặt của mấy người khác ở thôn họ Tần cũng đều khó coi. Thật sự là có khổ nói không nên lời.

Lúc này mới ba ngày, chuyện trong thôn thu hút quỷ cũng đã truyền đến tai mỗi người. Vậy cũng không sao, cố tình mọi người đều nói là thôn họ Tần bọn họ ngược đãi con dâu ngoài thôn. Cho nên mới sẽ làm cho quỷ thần tức giận, nói bọn họ xứng đáng! Không chỉ vậy, vốn dĩ tưởng rằng đám rắn này qua một ngày sẽ tự nhiên rút lui. Nhưng không nghĩ rằng cho tới hôm nay vẫn còn nấn ná tại chỗ. Không chỉ vậy, những động vật khác cũng giống vậy, không có bao nhiêu bình thường, áp lực của mỗi nhà đều cực lớn. Thậm chí gần như có nhà xuất hiện vấn đề về hôn nhân.

Có rất nhiều cô gái ngoài thôn mới gả đến. Sau khi nghe được mấy tin tức này, người nhà mẹ sôi nổi đi qua, vừa tới mặc quần áo giống như lão Phật gia, hỏi han xem nhà chồng này có chỗ nào có lỗi với con gái hay không, làm cho thôn dân áp lực cực lớn. Nhưng chỉ có thể ra sức lấy lòng, không dám biểu hiện một chút bất mãn. Nếu không người khác lại thêm mắm dặm muối truyền ra.

Đáng buồn nhất đó chính là gia đình gần đây bàn chuyện hôn nhân. Mặc dù thời buổi này có không ít gia đình bán con gái, nhưng gia đình thương con gái cũng có khắp nơi. Đâu chịu được gả con đến thôn họ Tần chịu khổ chứ? Nhất thời đều bắt đầu từ hôn, ầm ĩ đến mức lòng mọi người đều sợ hãi.

Cứ tiếp tục như vậy, tương lai đàn ông trong thôn có thể lấy được vợ chỉ sợ không được nhiều. Mà lý do của tất cả những điều này là vì tên khốn kiếp Tần Thất kia.

Tần Thất mặc dù đã 40 tuổi, nhưng là người không hiểu chuyện. Vốn dĩ ngày hôm qua trong thôn muốn nhờ người đưa Sở Tú Trinh đến nhà Sở Từ. Nhưng Tần Thất sống chết ngăn cản không chịu. Sau khi kéo dài đến sáng nay, mọi người mới dùng biện pháp mạnh, lấy tội ngược đãi vợ trói người đưa đến đồn công an tạm thời nhốt lại. Lúc này mới thuận lợi đưa Sở Tú Trinh đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện