Editor: demcodon

Số tiền này không ít, thậm chí đủ cho một gia đình cưới vợ. Bởi vậy số tiền này Sở Từ không thể lấy. Dù sao nàng muốn chính là danh tiếng. Một khi số tiền này đặt ở trong tay nàng, cho dù nàng dùng hết trên người dì cũng khó tránh khỏi sẽ có người cảm thấy nàng cắt xén từ giữa. Cách tốt nhất đó là đưa cho Tần Trường Tố, hơn nữa cũng có thể đón Tần Trường Tố cùng ở lại.

Dù sao Sở Đường rất ít ở nhà, Thôi Hương Như cũng chỉ ngẫu nhiên đến ngủ chung. Ba phòng trong nhà tuyệt đối là đủ dùng.

Tần Trường Tố hơi sửng sốt, nhưng cô cũng là người thông minh, rất nhanh đã hiểu ý của Sở Từ, cũng không từ chối mà thản nhiên đồng ý: "Tiền này chị giữ thay mẹ chị, sau này làm phiền em họ... Ngoài ra cháu thay mặt mẹ cháu cám ơn bác Tần và các vị hàng xóm."

Mặc dù cảm ơn, nhưng cũng không có nghĩa là thôn hộ Tần có ân với mẹ con bọn họ.

Nhiều năm như vậy trong thôn ai không biết Tần Thất ngược đãi vợ? Ba mẹ con bọn họ thường xuyên cầu cứu vì chuyện này, nhưng mỗi nhà đều đóng cửa không gặp. Nếu chỉ có như vậy cũng không có lý do gì để hàng xóm phải bồi thường. Nhưng điều quan trong nhất chính là các hàng xóm đã từng dung túng Tần Thất!

Nếu không phải bọn họ làm chỗ dựa cho Tần Thất. Thậm chí lúc Sở Tú Trinh muốn chạy trốn thì cố ý cáo trạng, cũng không đến mức làm cho Tần Thất càng thêm tồi tệ!

Ít nhiều gần đây ầm ĩ ra chuyện tà như vậy. Nếu không Sở Tú Trinh căn bản không có khả năng được gióng trống khua chiêng đưa đi như thế. Cho dù có thể sống đến ngày nào đó ly hôn cũng chỉ có thể không ra khỏi nhà, nhận hết xem thường. Đâu giống như bây giờ? Cả thôn họ Tần đều khách sáo với bà, sợ sẽ chứng thực tin đồn ngược đãi nàng dâu ngoài thôn.

Lúc này người thôn họ Tần trơ mắt nhìn Tần Trường Tố cất số tiền này vào túi tiền, đối mắt đều nhìn chằm chằm. Số tiền này trong nhà Tần Thất gánh vác 200 đồng, họ hàng và hàng xóm cộng lại 200 đồng, 100 còn lại là trong thôn và các gia đình khác cộng vào. Mặc dù tính ra mọi người góp không bao nhiêu, nhưng cho dù bỏ ra 1xu 1hào cũng đều không thoải mái.

Nhưng bây giờ chuyện đã thành kết cục đã định. Mọi người cũng không có cách nào, chỉ có thể thở dài một hơi, thả một quả pháo trước mặt mọi người để trừ tà. Lúc này mới chậm rãi rời đi.

--- ---
"Em họ, chị có chuyện muốn hỏi em, chuyện trong thôn bọn chị..." Người vừa đi, dàn xếp mẹ xong. Tần Trường Tố nhất thời không khỏi mở miệng.

Nhưng cô còn chưa nói xong Sở Từ đã gật đầu: "Xác thật có liên quan đến em. Nhưng chuyện này chị họ đừng nói với người ngoài."

"Đó là đương nhiên." Tần Trường Tố thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Mấy ngày nay chị vẫn không nghĩ ra. Mặc dù trong lòng cảm thấy là em làm, nhưng lại không dám tin tưởng, sợ thật sự đụng phải tà... Nhưng bây giờ mẹ chị đã được đưa đến đây, rắn trong thôn khi nào sẽ đi?"

Cô thật sự rất tò mò, rốt cuộc Sở Từ đã dùng cách gì để cho đám rắn vốn dĩ nên ngủ đông lại xuất hiện. Mặc dù muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại lo lắng đề cập đến chuyện riêng của Sở Từ. Cho nên chỉ có thể chịu đựng.

"Hai người đến thật trùng hợp, hai ngày nay trời sẽ mưa. Đến lúc đó nước mưa rơi tình huống sẽ bắt đầu chuyển biến tốt đẹp." Sở Từ ngẩng đầu nhìn bầu trời mở miệng nói.

"Em họ, làm sao em biết được trời sắp mưa?" Tần Trường Tố cau mày hơi khó hiểu.

Em họ của cô có thể làm cho những động vật này ra mặt hỗ trợ, không phải là có thể biết ngôn ngữ động vật chứ? Mà những động vật này còn hiểu biết môi trường hơn con người, có thể nói cho em họ biết khi nào thì trời mưa gió...

Sở Từ nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên xen lẫn tò mò của Tần Trường Tố khóe miệng co giật. Chị họ của nàng tại sao đột nhiên hơi choáng váng vậy? Trên đời này làm gì có nhiều chuyện thần kỳ như vậy? Nàng sở dĩ biết trời sắp mưa hoàn toàn là nghe Hoắc thần tiên nói. Trước đó ông lão đã đề cập qua trên núi có rắn ra hang, qua một - hai ngày nữa sẽ có mưa to. Hơn nữa heo nhà bên cạnh đã có hành vi giữ cỏ, chứng minh làn không khí lạnh sắp đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện