Editor: demcodon
Từ Vân Liệt cũng không nghĩ trong đám thợ này lại có người có tâm tư ác độc như vậy, nhất thời hơi chút tức giận. Hắn nghĩ gần đây xác thực phải tốn nhiều tâm tư hơn. Một cô gái như Sở Từ có thể đi đến bây giờ vốn dĩ đã không dễ dàng, tuyệt đối không thể bởi vì một số tiểu nhân này hủy hoại.
"Bây giờ anh đi tìm hai người thích hợp cùng đi lên núi canh gác trước." Từ Vân Liệt hạ quyết tâm nói.
Sở Từ nói nơi giấu bài thuốc tên là động Tiên Nhân, khu vực gần đó rất bí ẩn, muốn đến bắt ba ba trong rọ là chuyện rất đơn giản.
Sở Từ gật đầu: "Anh đi sắp xếp trước đi, đến nửa đêm em đi tìm mọi người thay ca." Sở Từ lại nói.
Gần đây nàng thường xuyên lui tới với Từ Vân Liệt, gần như mỗi ngày đều gặp mặt. Cho nên giữa nhau không phân rõ ràng, cũng không cần phải khách sáo với hắn. Nhưng nếu tương lai Từ Vân Liệt coi trọng con gái nhà nào nũng nịu thì nàng tự nhiên sẽ rất thức thời cách xa. Nhưng trải qua mấy ngày nay tiếp xúc, nàng cũng phát hiện Từ Vân Liệt này rất thích hợp làm chồng. Thậm chí rất khó tìm được người đàn ông nào càng có thể chơi thân như hắn. Nhưng nguyên nhân chính là vì nàng coi trọng Từ Vân Liệt mới không dám manh dạn gật đầu. Dù sao tình nghĩa bạn bè và vợ chồng cũng khác nhau. Loại sau nếu không có làm tốt, không chừng ngay cả một người tri kỷ hiểu biết nhau như hắn cũng không còn.
Từ Vân Liệt lập tức ra cửa mời hai người đàn ông trong thôn có thể tin được đi lên núi, ẩn nấp từ trước. Hắn xuất thân từ quân đội, lại có kinh nghiệm tác chiến dã ngoại rất biết ẩn nấp tung tích. Hơn nữa bây giờ lại là đêm tối, người khác căn bản không có khả năng phát hiện tung tích của bọn họ.
Nhưng chú Dương Sinh này rốt cuộc có thể ra tay hay không cũng chưa chắc. Cho nên công việc này là việc tốn công sức, nên hiện tại Sở Từ phải làm đó là nghỉ ngơi thật tốt.
Bước vào mùa đông thời tiết hơi lạnh. Đời trước Sở Từ đã quen thời tiết ở biên giới, nên hiện tại thích ứng rất nhanh. Nhưng lúc nàng đi tới nhìn thấy sắc mặt của Từ Vân Liệt hơi tái nhợt thì trong lòng vẫn không khỏi mềm nhũn.
"Cũng không cần em phải đến đây. Nơi này ngoại anh ra còn có chú Trương Ngũ và ông Khang canh làm được." Từ Vân Liệt nhỏ giọng nói.
Tiếng nói của hắn vừa dứt thì lỗ tai của Sở Từ vừa động. Đột nhiên nghe được gần đó có tiếng động, nàng vội vàng ôm lấy bả vai của Từ Vân Liệt ngồi xuống. Mặc dù là mùa đông, nhưng cỏ dại trong núi vẫn còn dày đặc, hoàn mỹ che dấu, giương mắt nhìn lên, dưới ánh trăng mơ hồ có hai bóng đen chậm rãi lung lay bước đến.
"Ngày đầu tiên đã mắc câu, có lẽ là sợ em sẽ đổi chỗ khi nhớ lại những gì em nói khi say?" Từ Vân Liệt nhỏ giọng nói một câu.
Sở Từ nhếch miệng cười khẩy.
Nếu là một người, nàng chỉ đảm bảo chú Dương Sinh này cũng không thành thật giống vẻ bề ngoài. Mặc dù tai nạn ở công trường sẽ liên quan đến gã. Nhưng ở dưới tình huống không có bằng chứng sẽ không làm gì gã. Nhưng bây giờ hai người cùng nhau đến thì khác.
Từ bóng dáng đen nhìn ra thật là một nam một nữ. Chú Dương Sinh này nếu thật sự có gì với Vương thị. Vậy gã phụ xây xưởng tuyệt đối sẽ không mang tâm tư tốt.
Mấy ánh mắt thật cẩn thận quan sát, mà hai người kia cũng không chỉ dám cầm đèn pin trong tay, còn quơ ánh sánh qua lại.
"Ông có chắc là nghe thấy gần động Tiên Nhân này không?"
Giọng một người phụ nữ truyền tới. Sở Từ vừa nghe trong chớp mắt đã yên tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi xa giống như thợ săn.
Động Tiên Nhân này dùng để trốn giặc trong chiến tranh năm đó, gần đó có suối nhỏ, cây cối um tùm, chỉ có dân địa phương mới biết. Nhưng mấy năm nay có rất ít người đến đây. Cho nên muốn tìm được một quyển sách ở chỗ này cũng không dễ dàng.
"Trên núi chúng ta không phải chỉ có một hang động này nổi tiếng sao? Con bé kia không có khả năng nói là cái khác..." Chú Dương Sinh nói một câu đột nhiên cười quái dị, lại nói tiếp: "Nhưng Mỹ Cúc à, cháu gái của bà trổ mã ngày càng đẹp. Bà nói tôi tại sao trước kia không nhìn ra nó còn là người đẹp xấu chứ?"
Từ Vân Liệt cũng không nghĩ trong đám thợ này lại có người có tâm tư ác độc như vậy, nhất thời hơi chút tức giận. Hắn nghĩ gần đây xác thực phải tốn nhiều tâm tư hơn. Một cô gái như Sở Từ có thể đi đến bây giờ vốn dĩ đã không dễ dàng, tuyệt đối không thể bởi vì một số tiểu nhân này hủy hoại.
"Bây giờ anh đi tìm hai người thích hợp cùng đi lên núi canh gác trước." Từ Vân Liệt hạ quyết tâm nói.
Sở Từ nói nơi giấu bài thuốc tên là động Tiên Nhân, khu vực gần đó rất bí ẩn, muốn đến bắt ba ba trong rọ là chuyện rất đơn giản.
Sở Từ gật đầu: "Anh đi sắp xếp trước đi, đến nửa đêm em đi tìm mọi người thay ca." Sở Từ lại nói.
Gần đây nàng thường xuyên lui tới với Từ Vân Liệt, gần như mỗi ngày đều gặp mặt. Cho nên giữa nhau không phân rõ ràng, cũng không cần phải khách sáo với hắn. Nhưng nếu tương lai Từ Vân Liệt coi trọng con gái nhà nào nũng nịu thì nàng tự nhiên sẽ rất thức thời cách xa. Nhưng trải qua mấy ngày nay tiếp xúc, nàng cũng phát hiện Từ Vân Liệt này rất thích hợp làm chồng. Thậm chí rất khó tìm được người đàn ông nào càng có thể chơi thân như hắn. Nhưng nguyên nhân chính là vì nàng coi trọng Từ Vân Liệt mới không dám manh dạn gật đầu. Dù sao tình nghĩa bạn bè và vợ chồng cũng khác nhau. Loại sau nếu không có làm tốt, không chừng ngay cả một người tri kỷ hiểu biết nhau như hắn cũng không còn.
Từ Vân Liệt lập tức ra cửa mời hai người đàn ông trong thôn có thể tin được đi lên núi, ẩn nấp từ trước. Hắn xuất thân từ quân đội, lại có kinh nghiệm tác chiến dã ngoại rất biết ẩn nấp tung tích. Hơn nữa bây giờ lại là đêm tối, người khác căn bản không có khả năng phát hiện tung tích của bọn họ.
Nhưng chú Dương Sinh này rốt cuộc có thể ra tay hay không cũng chưa chắc. Cho nên công việc này là việc tốn công sức, nên hiện tại Sở Từ phải làm đó là nghỉ ngơi thật tốt.
Bước vào mùa đông thời tiết hơi lạnh. Đời trước Sở Từ đã quen thời tiết ở biên giới, nên hiện tại thích ứng rất nhanh. Nhưng lúc nàng đi tới nhìn thấy sắc mặt của Từ Vân Liệt hơi tái nhợt thì trong lòng vẫn không khỏi mềm nhũn.
"Cũng không cần em phải đến đây. Nơi này ngoại anh ra còn có chú Trương Ngũ và ông Khang canh làm được." Từ Vân Liệt nhỏ giọng nói.
Tiếng nói của hắn vừa dứt thì lỗ tai của Sở Từ vừa động. Đột nhiên nghe được gần đó có tiếng động, nàng vội vàng ôm lấy bả vai của Từ Vân Liệt ngồi xuống. Mặc dù là mùa đông, nhưng cỏ dại trong núi vẫn còn dày đặc, hoàn mỹ che dấu, giương mắt nhìn lên, dưới ánh trăng mơ hồ có hai bóng đen chậm rãi lung lay bước đến.
"Ngày đầu tiên đã mắc câu, có lẽ là sợ em sẽ đổi chỗ khi nhớ lại những gì em nói khi say?" Từ Vân Liệt nhỏ giọng nói một câu.
Sở Từ nhếch miệng cười khẩy.
Nếu là một người, nàng chỉ đảm bảo chú Dương Sinh này cũng không thành thật giống vẻ bề ngoài. Mặc dù tai nạn ở công trường sẽ liên quan đến gã. Nhưng ở dưới tình huống không có bằng chứng sẽ không làm gì gã. Nhưng bây giờ hai người cùng nhau đến thì khác.
Từ bóng dáng đen nhìn ra thật là một nam một nữ. Chú Dương Sinh này nếu thật sự có gì với Vương thị. Vậy gã phụ xây xưởng tuyệt đối sẽ không mang tâm tư tốt.
Mấy ánh mắt thật cẩn thận quan sát, mà hai người kia cũng không chỉ dám cầm đèn pin trong tay, còn quơ ánh sánh qua lại.
"Ông có chắc là nghe thấy gần động Tiên Nhân này không?"
Giọng một người phụ nữ truyền tới. Sở Từ vừa nghe trong chớp mắt đã yên tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi xa giống như thợ săn.
Động Tiên Nhân này dùng để trốn giặc trong chiến tranh năm đó, gần đó có suối nhỏ, cây cối um tùm, chỉ có dân địa phương mới biết. Nhưng mấy năm nay có rất ít người đến đây. Cho nên muốn tìm được một quyển sách ở chỗ này cũng không dễ dàng.
"Trên núi chúng ta không phải chỉ có một hang động này nổi tiếng sao? Con bé kia không có khả năng nói là cái khác..." Chú Dương Sinh nói một câu đột nhiên cười quái dị, lại nói tiếp: "Nhưng Mỹ Cúc à, cháu gái của bà trổ mã ngày càng đẹp. Bà nói tôi tại sao trước kia không nhìn ra nó còn là người đẹp xấu chứ?"
Danh sách chương