Editor: demcodon
Hai người Vương thị tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Một lúc sau vẫn chưa tìm được đồ nên mất kiên nhẫn.
"Con tiện nhân Sở Từ kia thích nói bậy bạ, trước đó còn nói với bên ngoài tôi lấy của nó 200 đồng đấy. Hôm nay tìm không được cũng là lừa gạt ông, cũng chỉ có ông ngốc mới bị nó lừa! Làm hại tôi hơn nửa đêm ở nơi quỷ quái bị thổi gió lạnh!" Vương thị lại nói.
Đừng nhìn Vương thị hơn 40 tuổi, nhưng lúc uất ức quả thật rất nữ tính. Nhưng chỉ là lúc làm nũng hơi ghê tởm, làm cho Sở Từ muốn chọc cho mù hai mắt coi như không thấy.
"Buổi tối con bé kia đã uống hết nửa lít rượu, uống say thì nói thật. Nó không có khả năng nói dối chứ? Mỹ Cúc, chúng ta đi tìm thêm đi... Nhưng nếu bà thật lạnh thì chúng ta ủ ấm trước. Dù sao cách trời sáng còn sớm rất, làm ấm người rồi đi tìm cũng được ..." Chú Dương Sinh ngước mắt, nụ cười dưới ánh trăng mang theo vài phần phóng đãng, làm cho dạ dày Sở Từ bắt đầu nhịn không được mắc ói.
Vừa nói hai người thật sự ôm nhau. Từ Vân Liệt di chuyển người chuẩn bị đứng dậy. Nhất thời bị Sở Từ kéo xuống ra hiệu hắn tạm thời đừng nóng nảy.
Hai người kia hiện tại còn quần áo chỉnh tề. Bây giờ xuất hiện thì có ích lợi gì? Cho dù muốn lộ diện cũng phải đợi cho bọn họ tình đang đậm chứ! Bên kia, chú Trương Ngũ và ông Khang đến giúp đỡ cũng chỉ có thể kiên trì xem tiếp. Hai gương mặt già nua xấu hổ đỏ bừng, sợ Sở Từ quay đầu lại sẽ nhìn thấy đồ gì không sạch sẽ. Nhưng cũng may Sở Từ cũng sẽ không ngốc đến mức ở trước mặt nhiều người xem đông cung sống như vậy. Khi hai người đang cởi quần bông thật dày bên ngoài, nàng trực tiếp kéo Từ Vân Liệt đứng lên. Chú Trương Ngũ và ông Khang vừa thấy vội vàng vọt qua cầm lấy quần bông không chịu buông tay.
Đây chính là chứng cứ!
"Ô, thật là trùng hợp!" Sở Từ cười xấu xa, chậm rãi đi tới. Bốn phía chiếu đèn pin vào, khu vực xung quanh phút chốc trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Chỉ nhìn thấy gương mặt già nua của Vương thị đều dữ tợn, thật sự phấn khích.
"Mày... tại sao mấy người lại ở chỗ này?" Giọng Vương thị đều thay đổi.
Sở Từ móc ra một cuốn vở nhỏ trong ngực. Cuốn vở này là khi nàng học y thuật từ sách Phúc Duyên đã chép lại để giúp ghi nhớ. Hôm nay cũng thuận tiện dùng nó để tạm thời làm mồi nhử.
"Vừa rồi tôi uống rượu say không cẩn thận nói một số lời không nên nói, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên đặc biệt nhờ bọn họ đi theo tôi đến đây lấy đồ về... Nhưng mợ nè, tại sao mợ ở đây? À! Không phải tôi đã làm hư chuyện tốt của mợ rồi chứ? Nếu không mợ cứ tiếp tục đi. Xem như chúng tôi không ở đây." Sở Từ mỉm cười, ánh mắt gian xảo mang theo hơi tàn nhẫn.
Nàng đã nói với Vương thị sẽ không để yên. Mấy ngày trước đó những chuyện Vương thị làm nàng còn chưa quên đâu. Đúng lúc cũng sắp ăn tết, nợ nên trả thì trả sạch.
Sắc mặc của Vương thị tái nhợt như bịu đất. Đột nhiên từ dưới đất bò lên, vội vàng tiến lên túm chặt chân Sở Từ: "A Từ! Mấy người xem như không phát hiện đi? Nếu nói ra thì bọn tao xong đời!"
"Còn biết sợ?" Sở Từ nhíu mày: "Nhưng mợ càng sợ, tôi càng cảm thấy thú vị."
Nói xong sắc mặt thay đổi: "Anh Từ, chú Trương Ngũ, ông Khang. Chuyện lớn như vậy cũng không thể gạt, chúng ta dẫn người xuống núi, nhìn xem thôn trưởng xử lý chuyện này như thế nào."
Thôn trưởng chính là ba vợ của Lưu Dương Sinh, nhìn thấy con rể mình làm ra loại chuyện này còn có thể không tức giận sao? Mà Vương thị tằng tịu với con rể ông thì càng không cần phải nói, bảo đảm tương lai nhà mẹ và nhà chồng Vương thị sẽ không có cuộc sống yên ổn trong thôn.
Chức vụ của thôn trưởng không lớn, nhưng cũng là hoàng đế địa phương. Ở nơi này, nếu ông ấy không muốn sống được với ai thì cuộc sống của người đó đừng nghĩ sẽ sống tốt.