Editor: demcodon

"Nếu mấy cháu thuê phòng trên lầu dùng để ở thì giá rẻ hơn, tốt nhất cũng chỉ 10 đồng, rẻ hơn thì 3-5 đồng cũng có. Nhưng phòng dưới này thì khác, hơi đắt một chút. Nhưng tôi nghĩ mấy cháu nếu đến đây khẳng định cũng hỏi thăm qua..." Vẻ mặt của người đàn ông hơi phấn khích, chỉ ngón tay nói.

Trong lòng Sở Từ hiểu rõ, lúc trước Thôi Hương Như thuê căn nhà trồng kế bên Trương Quế Vân khoảng 10 đồng. Đó là một số tiền lớn, nên nhà họ Trương còn lo thức ăn cho Thôi Hương Như. Tuy nói ở huyện thì khác. Nhưng dù sao hiện tại mình mở cửa hàng ít người, nên tiền thuê mặc dù đắt hơn nhà bình thường. Nhưng cũng không có khả năng quá mức thái quá.

"Chú à, rốt cuộc bao nhiêu tiền chú nói dứt khoát đi." Sở Đường nhíu mày nói.

"Quên nói cho mấy cháu, tôi họ Thiệu." Ông chú này tự giới thiệu một hồi mới nói tiếp: "Về phần nhà này... Thuê ngắn hạn một ngày 2 đồng, thuê dài hạn một tháng 50 đồng."

"Chú đi cướp tiền à?" Sở Đường nhất thời nhảy dựng lên: "50 đồng! Hơn một tháng tiền lương của người khác!"

Mặc dù Sở Từ nói hiện tại hai chị em bọn họ có không ít tiền. Nhưng cậu vẫn cảm thấy Sở Từ cũng không phải cậu. Hơn nữa lo lắng tương lai sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên bình thường Sở Từ cho tiền cậu đều lấy, mỗi tháng dùng chưa đến một nửa. Thậm chí trước kỳ nghỉ, thời tiết cũng đã hơi lạnh. Cậu còn đặc biệt kêu Sở Từ làm một số món dưa chua bình thường mang theo, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, tích góp được không ít tiền riêng.

Tính ra tiền tiêu hàng tháng của cậu cũng chỉ khoảng 15 đồng. Nhưng giọng điệu của ông Thiệu này thật lớn, mở miệng ra miệng đã muốn 50 đồng! "Đắt thì hơi đắt, nhưng chỗ tôi đáng giá này. Mấy cháu nhìn xem, đây là con phố lớn nhất trong huyện của chúng tôi. Hai bên buôn bán tốt như thế nào mọi người cũng nên rõ ràng. Hơn nữa tôi bảo đảm, nếu giao số tiền này, mặc kệ mấy cháu buôn bán tốt tôi cũng sẽ không tăng giá. Tất nhiên, nếu mấy cháu thuê dài hạn thấp nhất thuê một năm, tiền thuê phải thanh toán trong một lần." Ông Thiệu nói tiếp.

Lúc gã nói chuyện thì bụng to lắc lư mấy cái, làm cho Sở Từ không khỏi nhìn thêm mấy lần.

"Chú Thiệu làm việc ở đâu?" Sở Từ đột nhiên hỏi một câu.

Ông Thiệu hơi sửng sốt, tiếp theo mỉm cười: "Cháu hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ nhìn ra cái gì hả?"

"Thật ra không có gì, chỉ là tôi hơi kỳ quái. Tại sao chỗ này của chú tốt như vậy, nhưng hai bên đều được thuê, nhưng chỗ của chú lại còn trống rỗng." Sở Từ mỉm cười nói.

"Con bé cháu thật thú vị nha. Tôi cũng không lừa mấy cháu, công việc của tôi là chén sắt, cũng có chút danh tiếng ở thế hệ này. Cho nên chính vì chuyện này mọi người cũng không dám thuê nhà của tôi, bọn họ sợ tôi cho thuê sau đó lại đổi ý. Kết quả là tôi chịu thiệt." Ông Thiệu ăn ngay nói thật, nhưng đảo mắt lại than thân trách phận: "Tôi đã nhớ lại rồi, thời gian trước đây có ông đồng nghiệp nói cho tôi biết gần đây không chừng sẽ có người đến thuê nhà, còn nói là một cô bé. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, người ông đồng nghiệp nói sẽ không phải là cháu chứ? Nếu như quả thật là cháu, tôi cũng nên giải thích cho bản thân một câu. Những người bên ngoài nói đều là lừa đảo. Chú Thiệu tôi chính là ăn lương nhà nước. Mặc kệ nói như thế nào đều phục vụ vì nhân dân, tuyệt đối sẽ không ức hiếp người bừa bãi."

Mấy năm nay hơi loạn, chuyện cậu ấm phạm tội đả thương người hoành hành suốt ngày không ngừng nghỉ, làm cho những người bình thường vừa nghe tiếng quan đã sợ, cũng không biết cấp trên khi nào thì có thể làm sạch bầu không khí này.

Sở Từ hơi do dự trong lòng, cẩn thận suy nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện