Editor: demcodon

Về phần Kỳ Lập Nông im lặng nhất coi như thương hương tiếc ngọc, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng và khó xử, nhìn thấy Từ Vân Liệt tức giận thì mở miệng khuyên can: "Tiểu Tình dù sao cũng là con gái ruột của Sư đoàn trưởng, cậu nói cô ấy như vậy hơi quá. Hơn nữa người ta hiếm khi đến một chuyến, chúng ta cũng nên chiêu đãi thật tốt. Nếu như bị chọc tức chạy đi, sau này cậu trở lại quân đội cũng không thể giải thích với Sư đoàn trưởng."

Ngoài Từ Vân Liệt, những người khác đều đã xuất ngũ. Nhưng mặc dù là vậy vẫn còn tình cảm đối với quân đội như cũ. Dù sao ở trong thời đại cuồng nhiệt nhất, bọn họ đã từng cống hiến máu thịt. Khi ở tuổi trẻ xúc động nhất đã quen một nhóm chiến hữu, ý nghĩa khác nhau, còn hơn anh em ruột.

Mặc dù những lời của Kỳ Lập Nông có phần tư tâm riêng. Nhưng thật sự suy nghĩ cho Từ Vân Liệt, nói rất chân thành.

"Việc này không nên do cô ấy mở miệng. Cho dù truyền đến chỗ Sư đoàn trưởng, ông ấy cũng sẽ không trách tôi một câu." Từ Vân Liệt nói thẳng.

Mọi người vừa nghe ngược lại cũng cảm thấy có lý. Khi Từ Vân Liệt trở về, trong quân đội nói để cho hắn điều dưỡng sức khỏe. Nếu muốn ở nhà kết hôn và sinh con cũng được, cấp trên có thể chờ được. Thậm chí còn nói, nếu hắn quyết tâm không muốn trở lại quân đội cũng nhất định sẽ cho hắn một cơ hội vinh quang rời đi. Cả đời này đều sẽ trôi qua thuận lợi.

Lời hứa hẹn này mặc dù hơi quá đáng, nhưng Từ Vân Liệt cũng đáng giá. Công lao và tài năng của hắn trong 6 năm qua đều có thể thay thế vị trí của Sư đoàn trưởng. Nhưng trình độ còn hạn chế và tuổi đời còn quá trẻ. Cho nên cấp trên vẫn thúc ép việc phát triển của hắn. Trước khi lần này hắn trở về phía lại lập công hạng nhất, còn đạt danh hiệu Anh hùng chiến đấu. Đối với một người như hắn, cấp trên tự nhiên là trân trọng.

"Haizz, kỳ thật Tiểu Tình cũng không có ý xấu. Lần này cô ấy đặc biệt xin nghỉ ở quân đội đến đây, dường như còn bị Sư đoàn trưởng răn dạy một trận. Sau đó Sư đoàn trưởng nghe nói cô ấy đặc biệt đến đây an ủi cậu nên mới chịu đồng ý cho cô ấy đến đây. Cho nên mặc kệ nói như thế nào, A Liệt, cậu cũng nên khách sáo với cô ấy một chút. Hơn nữa trước kia cô ấy đã cứu mạng chúng ta." Kỳ Lập Nông lại nói tiếp.

Dịch Tình là một nhân viên y tế có trình độ chuyên môn tốt. Lúc Từ Vân Liệt vừa mới đi lính đã rất vất vả, thường xuyên bị thương, có mấy lần ít nhiều gì nhờ nhân viên y tế cấp cứu kịp thời mới cứu được tính mạng. Ngoài Từ Vân Liệt, trong quân đội có không ít người nhận ơn của cô.

Từ Vân Liệt giả vờ như không hiểu, không trả lời. Hắn thật sự cũng không thân với Dịch Tình. Lúc 6 năm trước bị thương mặc dù đã gặp rất nhiều nhân viên y tế. Nhưng mọi người đều giống nhau làm nhiệm vụ của mình. Sau đó vẫn là mấy người Thẩm Dạng thường xuyên dẫn Dịch Tình theo. Hắn mới biết được có một người như vậy. Mặc dù biết cô, nhưng lại chưa bao giờ ở riêng với cô, càng không có nói chuyện nhiều với cô. Đối với hắn mà nói, cô gái như Dịch Tình căn bản không thích hợp ở trong quân đội, tính tình quá nóng nảy, khí chất quá yếu, một chút ý chí sắt thép trong quân đội cũng không có. Hơn nữa thường xuyên õng ẹo tạo dáng, chọc cho nhiều anh em bởi vì cô nảy sinh ra hiềm khích. Quả thực là ảnh hưởng đoàn kết chiến đấu.

Thậm chí khi Dịch Tình thường xuyên xuất hiện trên sân huấn luyện của bọn họ. Hắn chủ động nói với Sư đoàn trưởng phản, để cho ông tự mình xách người đi, mới cảm thấy trước mắt sạch sẽ.

Mà hôm nay Dịch Tình xuất hiện xác thực vượt qua dự kiến của hắn, càng làm cho hắn cảm thấy không quá thoải mái chính là cô gái Dịch Tình này lại cố ý lôi kéo làm quen với hắn trước mặt Sở Từ. Mặc dù Sở Từ là người thông minh, nhưng chán ghét nhất là loại thủ đoạn nhỏ không thể lên mặt bàn này. Hắn không muốn bởi vì Dịch Tình mà ảnh hưởng lòng tốt của Sở Từ.

"A Kỳ, cậu cũng đừng nói nữa, con gái rất dễ dỗ. Sau khi ăn cơm xong hai chúng đi ăn ủi cô ấy không phải là được sao." Thẩm Dạng cười ha ha nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện